Đối với hầu hết mọi người mà nói, kết hôn là gia đoạn quan trọng nhất của cuộc đời. Một khi đến tuổi kết hôn, mà không có bạn trai bạn gái, chắc chắn trưởng bối hai bên gia đình sẽ bắt đầu quan tâm sốt ruột. Mà dưới tình huống như vậy, xem mắt liền thành lựa chọn bất đắc dĩ lại không thể không chấp nhận của một số người, tỷ như Tiết Dập.
Tiết Dập từ gia thế đến công việc, lại đến bộ dáng khí chất, đều xem như tiêu chuẩn cao phú soái. Theo lý mà nói, dĩ nhiên không thể có chuyện không có người theo đuổi, lại càng không có chuyện tìm không được bạn gái. Nhưng hiện thực lại đập nát lý luận, đến nay bản thân Tiết Dập cũng không rõ ràng, vì cái gì kể từ cấp 2 đến giờ, bản thân chưa từng kết giao bất cứ người bạn gái nào.
Là một người đàn ông vô cùng thẳng, không có ham mê bất lương, lương một năm khả quan, có nhà có xe, công việc trong công ty cũng không quá mức bận rộn, tính cách tốt bạn bè nhiều, thấy thế nào cũng là một người đàn ông thượng phẩm chất lượng tốt, cho nên Tiết Dập chưa từng nghĩ tới việc bản thân cần phải đi xem mắt, thế nhưng loại sự tình như xem mắt này hiện tại lại hoàn toàn rơi xuống người anh…
Kỳ thật việc này còn phải ngược dòng trở lại mấy ngày trước khi Tiết Dập giáo dục Viên Gia không được ‘yêu sớm’, lúc Viên Gia về nhà ngồi nói chuyện phiếm với mẹ mình, liền nói giỡn mà nhắc đến việc này, mẹ Viên Gia để bụng, cảm thấy Tiết Dập nên tới thời điểm tìm một người vợ, sau đó tìm mẹ Tiết Dập nói chuyện này. Kết quả hai người phụ nữ cộng lai, quyết định cho Tiết Dập đi xem mắt, vừa mau lẹ lại thuận tiện. Chẳng qua việc xem mắt này không phải nói làm liền làm, vẫn phải tìm được bên còn lại mới được, cho nên mẹ Tiết trải qua các phương diện suy tính, lựa chọn một cô gái có tính cách tương đối phù hợp với Tiết Dập, bảo Tiết Dập đi gặp mặt. Không đi không được.
Lần đầu tiên xem mắt, Tiết Dập tuy rằng không tình nguyện, nhưng vẫn không phản đối ý muốn của mẹ mình. Hơn nữa còn kéo theo Thư Văn Ngạn đi cùng, mỹ kỳ danh viết là: Giúp anh em tham mưu một chút. Nhưng trên thực tế chính là: Nếu không thích hợp, thì nhanh chóng tới cứu anh em một phen!
Thư Văn Ngạn vốn muốn trở về nhà ăn cơm với mẹ mình, nhưng sau khi bị Tiết Dập nghiêm túc mà giáo dục một trận về tình huynh đệ, đành phải gọi điện thoại về nhà giải thích tình huống với mẹ mình, liền đi cùng anh.
Cho nên chờ Thư Văn Ngạn trở về nhà, đăng nhập vào game đã là buổi tối 9h30…
『 Mật tán gẫu 』[ La Y ]: Hôm nay trễ như thế, tăng ca?
Tuy rằng trước đó Địch Tư Húc đã bày tỏ với Thư Văn Ngạn, Thư Văn Ngạn cũng không đồng ý, nhưng quan hệ của hai người cũng không bởi vậy mà gây bất hoà. Chỉ cần Thư Văn Ngạn vừa online, Địch Tư Húc sẽ chủ động tổ đội với anh, cũng không đề cập đến việc bày tỏ trước kia, cùng nhau chơi đùa tựa như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.
『 Mật tán gẫu 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Đi xem mắt.
Thư Văn Ngạn có chút mệt, cũng không muốn giải thích quá nhiều. Anh không chán ghét Địch Tư Húc, tuy rằng bọn họ chưa từng gặp mặt, cũng chưa từng quen biết lẫn nhau, nhưng phong cách làm việc tiến thoái có chừng mực của Địch Tư Húc khiến Thư Văn Ngạn rất thích.
『 Mật tán gẫu 』[ La Y ]: …
Lúc này, trong long Địch Tư Húc vô cùng rối rắm, xem mắt đối với cậu mà nói tuyệt đối là một tín hiệu nguy hiểm. Vi Vũ Yến Phi gọn gàng thẳng thắn mà nói chuyện đi xem mắt với cậu như vậy, khiến câu cảm thấy Vi Vũ Yến Phi căn bản không xem trọng mình.
『 Mật tán gẫu 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Đi làm hằng ngày đi, làm xong tôi log-out, có chút mệt.
『 Mật tán gẫu 』[ La Y ]: Được…
Địch Tư Húc ngồi trước máy tính, ấn đường hơi nhíu lại. Đột nhiên, Địch Tư Húc cảm thấy bản thân không thể tiếp tục chờ đợi như vậy nữa. Cái gọi là thời cơ thích hợp, rốt cục đến lúc nào mới có thể đến? Chẳng lẽ phải chờ Vi Vũ Yến Phi kết hôn?
Tiếp theo là nhiệm vụ chạy thương hàng hoá, nhưng Địch Tư Húc lại đứng tại chỗ không động.
『 Mật tán gẫu 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: ?
『 Mật tán gẫu 』[ La Y ]: Chúng ta gặp mặt đi.
『 Mật tán gẫu 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Hả?
『 Mật tán gẫu 』[ La Y ]: Anh đã gặp Vũ Hàng cũng đã gặp Viên Gia, tôi là đô đệ anh, muón gặp mặt một lần cũng không tính là yêu cầu quá đáng phải không?
Tuy rằng ngữ khí của Địch Tư Húc thực bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn rất khẩn trương.
『 Mật tán gẫu 』[ La Y ]: Anh cũng đừng lo lắng cho rằng tôi là người xấu.
『 Mật tán gẫu 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Tôi không cảm thấy cậu là người xấu. Lại nói tôi còn có thể bị một sinh viên lừa sao? Tôi chỉ là có chút bất ngờ.
Thư Văn Ngạn cũng chưa từng có suy nghĩ đến chuyện gặp mặt đồ đệ nhà mìh, nếu ngày nào đó ngẫu nhiên gặp gỡ, anh cũng sẽ không bài xích.
『 Mật tán gẫu 』[ La Y ]: Ừm, anh có thể suy xét một chút.
『 Mật tán gẫu 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Được, để tôi xem lúc nào có thời gian rảnh đã.
『 Mật tán gẫu 』[ La Y ]: Được.
Vi Vũ Yến Phi nói như vậy, chứng tỏ việc gặp mặt này có cơ hội.
Địch Tư Húc đang cao hứng, chợt nghe Viên Gia lớn tiếng nói: “Mẹ nó! Vũ Hàng, mau đến đây!”
“Làm sao vậy?” An Vũ Hàng bưng tách cà phê vừa mới pha xong đi qua. Tuần này Tiêu Mộc Từ phải ở lại công ty tăng ca, cho nên An Vũ Hàng không đến nhà Tiêu Mộc Từ.
Viên Gia chỉ chỉ mà vào màn hình máy tính của mình, An Vũ Hàng nhìn kỹ, bên trên là một tin giải trí, tiêu đề là —— .
Khác với Ông Nghệ Kiều lần trước truyền ra scandal với Tiêu Mộc Từ, cô là ngôi sao quốc tế danh xứng với thực, con lai hai dòng máu Trung Anh, lớn lên cực kỳ xinh đẹp. 14 tuổi debut, album cá nhân đầu tiên đã tạo được thành tích vô cùng khiến người ta chú ý, có thể nói là một đêm thành danh. Trải qua 10 năm tôi luyện, tuy rằng hiện tại tuổi cũng không lớn, nhưng đã chiếm được địa vị rất khả quan trong giới âm nhạc quốc tế, mấy năm gần đây ngoại trừ ca hát, viết ca khúc, cô còn kiêm thêm vai trò chế tác âm nhạc, người mẫu và diễn viên, càng là đứa con cưng trong mắt các doanh nghiệp và thương gia lớn.
An Vũ Hàng rất thích những bài hát của cô, lúc không có việc gì cũng sẽ nghe một chút, cho nên đối với con người và sự nghiệp của Emmy cũng có hiểu biết nhất định.
Thời Nhiễm cũng bu lại nhìn thoáng qua, rồi hỏi: “Tiêu thiếu của Tinh Khải? Không phải là Tiêu ca đó chứ.”
“Ừ, mẹ của anh ấy là bà chủ của Tinh Khải.” An Vũ Hàng đáp. Cậu trước kia chỉ nói Tiêu Mộc Từ là ông chủ của Thú Ý, cũng chưa đề cập đến chuyện Tinh Khải…
“Mẹ nó…” Thời Nhiễm rõ ràng bị chấn kinh, “Sao ông không nói sớm?”
“Quên…” An Vũ Hàng là quên thật.
“Ê ê, hai người chú ý trọng điểm một chút có được hay không? Trọng điểm là Emmy này!” Viên Gia nhìn hai người.
“Emmy không có dự định phát triển ở trong nước, theo lý mà nói hẳn sẽ không có quan hệ gì với Tiêu ca mới đúng chứ?” Thời Nhiễm phân tích.
Địch Tư Húc cũng nghiêng người nhìn thoáng qua màn hình, nói: “Có thể là chiêu bài lăng xê hay không?”
“Ừ, cũng có thể. Bài phỏng vấn này do báo chí trong nước viết, nói không chừng là muốn tấn công về thị trường quốc nội, có ý tạo đề tài.” Thời Nhiễm gật gật đầu.
Viên Gia ngược lại không yên tâm được như hai người bọn họ, nói với An Vũ Hàng: “Ông có muốn gọi điện thoại hỏi Tiêu ca một chút hay không?”
“Được rồi.” An Vũ Hàng lắc đầu, “Anh ấy đang bận rộn, về sau rồi hãy nói. Hơn nữa cũng không phải anh ấy nói thích Emmy.”
“Cũng phải…” Viên Gia tắt trang web, đây dù sao cũng chỉ là hành vi đơn phương của Emmy, thật sự không liên quan gì đến Tiêu ca cả.
Ngồi trở lại trên ghế của mình, An Vũ Hàng kỳ thật cũng không bình tĩnh được như mặt ngoài, trong long hỗn loạn lại có chút buồn bực. Cậu không hiểu biết hình thức hoạt động của giới giải trí rốt cục là như thế nào, nhưng Ông Nghệ Kiều thì bởi vì là nghệ sĩ của Tinh Khải, muốn mượn thân phận của Tiêu Mộc Từ lăng xê một phen nên mới tạo scandal, ngược lại vốn là chuyện hợp lý, nhiều nhất chỉ bị nói là có tâm cơ. Nhưng Emmy và Tinh Khải một chút quan hệ cũng không có, dung Tiêu Mộc Từ để tạo tin tức tựa hồ có chút vô lý, hơn nữa Tiêu Mộc Từ cực ít xuất hiện trước mặt giới truyền thông, hẳn cũng không đạt được hiệu quả lăng xê bao nhiêu. Cho nên chuyện lần này của Emmy, tám phần mười là thật sự nghĩ như vậy, mới có thể trả lời báo chí như thế.
Đối với An Vũ Hàng mà nói, cảm giác bạn trai của mình bị người khác mơ ước, thật sự khó chịu vô cùng.
Chẳng qua buổi tối hôm đó Tiêu Mộc Từ gọi điện thoại đến, nói chuyện liên tục cho đến khi cậu đi ngủ, tâm tình An Vũ Hàng cũng theo đó mà trở nên tốt hơn, chuyện của Emmy cũng bị cậu trực tiếp xem nhẹ.
Thư Văn Ngạn làm việc trước nay luôn rất có hiệu suất. Chủ nhật anh vừa lúc có thời gian rảnh, cho nên liền đồng ý yêu cầu gặp mặt của Địch Tư Húc.
Sáng sớm chủ nhật, ba người kia còn chưa thức dậy, Địch Tư Húc đã bắt đầu lục tung tủ đồ tìm quần áo.
“Ông sang sớm không chịu ngủ, đang muốn làm gì vậy?” Thời Nhiễm thức dậy đi toilet nhìn thoáng qua Địch Tư Húc đang thử quần áo, hỏi: “Định ra ngoài?”
“Ừ.” Thanh âm của Địch Tư Húc rất thấp, để tránh đánh thức An Vũ Hàng và Viên Gia.
Chờ đến lúc Thời Nhiễm từ toilet đi ra, nhìn thấy Địch Tư Húc lại đổi một bộ đồ khác, đứng một bên soi gương, cậu liền cảm thấy có chút kỳ quái. Bình thường Địch Tư Húc nếu có ra ngoài cũng sẽ không tốn quá nhiều thời gian để chọn quần áo, trên cơ bản là nhìn bộ nào thuận mắt liền mặc bộ đó. Mà hôm nay lại lựa chọn rồi phối đồ nghiêm túc như thế, cảm giác đích xác có chút khác thường.
Suy nghĩ 2 giây, Thời Nhiễm hỏi: “Ông không phải là muốn đi hẹn hò đó chứ?” Hình như chỉ có đi gặp người trong lòng, mới có thể chú ý ăn diện đến như vậy.
Địch Tư Húc chỉ mỉm cười, cũng không trả lời.
Thời Nhiễm còn hơi buồn ngủ, không hỏi thêm nhiều, trở về trên giường tiếp tục ngủ —— Từ khi Viên Gia và Địch Tư Húc dọn sang đây, thời gian làm việc nghỉ ngơi của cậu và An Vu Hàng liền không còn quy luật như trước nữa, bởi vì bốn người có đôi khi vừa bắt đầu tán gẫu liền nói đến tận nửa đêm, buổi sáng rất khó dậy sớm, nhất là những lúc không có tiết học.
Chờ cả đám An Vũ Hàng tỉnh lại, Địch Tư Húc đã ra ngoài, không ai biết rốt cục cậu đi đâu.
Thư Văn Ngạn và Địch Tư Húc hẹn nhau vào 10h sáng, địa điểm là một quán cà phê ở trung tâm thành phố.
Thư Văn Ngạn cũng chưa từng gặp qua Địch Tư Húc, cho nên sau khi đến quán cà phê liền gọi điện thoại cho cậu, bọn họ tối hôm qua xác định trước thời gian gặp mặt, cũng trao đổi số điện thoại. Sau khi chuông reo lên vài tiếng, Thư Văn Ngạn liền nhìn thấy chỗ ghế salon cạnh cửa số có một nam sinh cao lớn suất khí đứng lên, nam sinh nhìn thấy mình thì hơi hơi lộ ra ý cười. Thư Văn Ngạn cúp di động, bước qua.
“La Y?” Thư Văn Ngạn hỏi.
Địch Tư Húc gật gật đầu, tự giới thiệu: “Tôi là Địch Tư Húc.”
“Thư Văn Ngạn.” Thư Văn Ngạn cười nói, “Chờ có lâu không?”
“Không có, vừa mới tới thôi.” Địch Tư Húc đáp. Kỳ thật nửa tiếng trước cậu đã tới đây rồi, vẫn luôn suy nghĩ xem một chút nữa phải nói với Thư Văn Ngạn những gì.
Thư Văn Ngạn cởi áo khoác, ngồi vào ghế đối diện cậu, hỏi: “Uống gì không?”
“Gì cũng được.” Địch Tư Húc cũng ngồi trở lại trên ghế.
Thư Văn Ngạn gật đầu, nói với nhân viên phục vụ vừa đi đến đứng cạnh bàn: “Hai tách cà phê.”
“Vâng, xin chờ một chút.” Nhân viên phục vụ ngọt ngào mỉm cười, xoay người rời đi.
Không bao lâu, hai tách cà phê đã được đưa tới.
Thư Văn Ngạn thêm vào cà phê một ít sữa và đường, mới mở miệng hỏi: “Sao lại đột nhiên muốn gặp mặt tôi?”
Địch Tư Húc chiếu theo tỷ lệ của Thư Văn Ngạn cũng cho sữa và đường và cà phê của mình, mới đáp: “Có chuyện muốn nói với anh.”
Thư Văn Ngạn cười cười, nói: “Nói đi.”
Địch Tư Húc dùng thìa khuấy cà phê, nhưng vẫn chưa uống: “Trước khi nói, tôi có một thỉnh cầu. Hy vọng anh có thể nghe hết lời tôi nói rồi hãy rời đi. Đương nhiên, nếu anh không rời đi lại càng tốt hơn.”
Nghe được những lời này, Thư Văn Ngạn cũng thu lại ý cười, hơi gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Địch Tư Húc giật giật yếu hầu phát khô, nhìn vào mắt Thư Văn Ngạn, nói: “Cầm Sắt, tôi là Dạ Chước.”
Bàn tay bưng tách cà phê của Thư Văng Ngạn rung lên một cái, thiếu chút nữa làm đổ tách cà phê. Trong mắt rõ ràng lộ ra kinh ngạc, cả người cũng có chút sợ run.
Địch Tư Húc cũng không lập tức giải thích, cậu biết hiện tại nói tiếp, Thư Văn Ngạn không nhất định sẽ nghe vào tai, vẫn là chờ Thư Văn Ngạn tiêu hoá xong chuyện này rồi lại nói tương đối tốt hơn.
Sau một lúc, Thư Văn Ngạn phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng điều chỉnh tâm tình thất thố của mình, nhìn Địch Tư Húc, nhưng không nói gì. Anh cũng thật sự không biết phải nói gì.
Biết anh đã lấy lại tinh thần, Địch Tư Húc mới mở miệng nói: “Thực xin lỗi, tôi là đặc biệt muốn xin lỗi anh. Chuyện trước kia là tôi quá xúc động, quá lỗ mãng, hoàn toàn không bận tâm đến cảm nhận của anh, nói rất nhiều lời tổn thương đến anh. Tôi không cầu anh tha thứ, chỉ hy vọng anh có thể cho tôi một cơ hội bù đắp.”
Nghĩ đến những chuyện đã qua, Thư Văn Ngạn ở trong lòng thở dài, nói: “Kỳ thật cậu cũng không cần thiết xin lỗi tôi làm gì, chuyện trước kia tôi cũng có sai. Quan hệ của chúng ta cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình bạn giữa cậu và Vũ Hàng, Viên Gia, bọn họ đều có lý tính cả.” Trong mắt anh, Địch Tư Húc đột nhiên đến giải thích khả năng hơn phân nửa có liên quan đến Viên Gia và An Vũ Hàng, dù sao bọn họ cũng là bạn tốt của Địch Tư Húc, mà Địch Tư Húc khẳng định sẽ không hy vọng bởi vì chuyện quá khứ mà mất đi hai người bạn này.
“Tôi xin lỗi anh không phải vì bọn họ. Là tôi thật lòng muốn giải thích với anh.” Địch Tư Húc nghiêm túc nói: “Lúc trước là tôi quá ngây thơ, không biết xử sự. Kỳ thật lúc tôi bái sư với anh tôi đã biết anh là Cầm Sắt.”
“Tôi lúc trở về server Hoán Khê Sa cũng có log-in vào acc Dạ Chước, cũng nhìn thấy tin nhắn của anh. Mấy người chơi cùng với chúng ta trước kia nói cho tôi biết, anh luyện lại acc mới, tên là Vi Vũ Yến Phi. Tôi vốn không muốn quấy rầy anh, nhưng không ngờ anh cư nhiên quen biết An Vũ Hàng. Cho nên tôi nhất thời không nhịn được, liền nói với anh tôi muốn bái sư.” Địch Tư Húc hai tay giao nhau đặt lên bàn, nhìn chằm chằm Thư Văn Ngạn, nói tiếp: “Kỳ thật tôi cảm thấy trong lòng tôi vẫn rất để ý anh, nếu không lúc nhìn thấy acc của anh cũng sẽ không sinh ra xúc động muốn bái sư.”
Thư Văn Ngạn chậm rãi uống cà phê, cũng không nói gì.
“Một lần nữa bắt đầu chơi đùa cùng anh, tôi phát hiện bản thân vẫn rất thích anh. Tôi luôn luôn rối rắm rốt cục có nên bày tỏ với anh hay không, có nên thẳng thắn với anh chuyện tôi là Dạ Chước hay không.” Địch Tư Húc tự giễu cười cười, lại nói: “Sau khi cùng anh chơi đùa một đoạn thời gian, tôi phát hiện so với trước kia tôi càng thích anh hơn, cho dù anh là nam. Cho nên lễ tình nhân ngày hôm đó tôi liền bày tỏ với anh. Nhưng anh không đồng ý, tôi lại càng không dám thẳng thắn chuyện tôi là Dạ Chước, sợ anh tức giận bỏ đi luôn.”
Dừng một chút, Địch Tư Húc tiếp tục nói: “Sau khi bày tỏ với anh, đám Viên Gia tới hỏi tôi. Tôi liền kể lại chuyện trước kia của chúng ta cho bọn họ nghe. Bọn họ đều cảm thấy tôi còn muốn theo đuổi anh vốn căn bản không có cơ hội, bởi vì trước kia tôi thật sự rất quá đáng.”
“Vì vậy hiện tại vì cái gì cậu lại muốn nói cho tôi biết?” Thư Văn Ngạn hỏi. Kỳ thật trong lòng anh cũng không bình tĩnh, trước đây anh chưa từng gặp Dạ Chước, thích cũng bất quá chỉ là cái người trong thế giới ảo kia. Mà hiện giờ gặp được Địch Tư Húc đời thật, cảm giác cậu mang đến cho anh so với trong tưởng tương không quá giống nhau, xác thực mà nói so với anh tưởng tượng còn tốt hơn nhiều, Thư Văn Ngạn cũng không ghét chàng trai suất khí này, nhưng chuyện đã qua thật sự là một rào cản giữa bọn họ…
“Nếu còn tiếp tục kéo dài, tôi sự anh bị người ta đoạt đi. Lỡ như anh muốn kết hôn, tôi khẳng định hối tiếc không kịp.” Địch Tư Húc thẳng thắn nói.
“Kết hôn? Làm sao có thể?” Thư Văn Ngạn chưa bao giờ có tính toán kết hôn.
“Anh không phải đi xem mắt sao?” Địch Tư Húc hỏi thẳng.
Thư Văn Ngạn bật cười, “Không phải tôi, tôi chỉ là đi cùng bạn thôi.”
“Thì ra là thế.” Địch Tư Húc cũng cười, trong lòng kiên định hơn rất nhiều, chỉ cần Thư Văn Ngạn không kết hôn, cậu liền có hi vọng.
Thư Văn Ngạn nhìn Địch Tư Húc, có chút cảm thán mà nói: “Cậu trưởng thành rồi, nhưng trương thành không nhất thiết chứng tỏ chúng ta quen nhau là thích hợp lẫn nhau.”
“Tôi hiểu.” Cậu nhìn cách nói năng và quần áo của Thư Văn Ngạn, là có thể rõ ràng cảm giác được chênh lệch giữa bọn họ, “Hiện tại tôi căn bản không xứng với anh.”
“Tôi không phải nói ý này…”
“Tôi biết.” Địch Tư Húc nhìn Thư Văn Ngạn, “Cho nên hy vọng anh có thể cho tôi cơ hội, để tôi chứng minh chúng ta là thích hợp.”
Đối mặt với ánh mắt trong suốt mà kiên định của Địch Tư Húc, Thư Văn Ngạn nhất thời cũng không biết phải nói gì, chỉ có thể nói: “Tôi phải suy nghĩ lại đã.”
“Ừm, tôi có thể chờ. Bao lâu tôi cũng chờ.” Địch Tư Húc nói.
Sau đó, hai người tương đối trầm mặc mà uống hết tách cà phê.
Thư Văn Ngạn nói: “Vốn định mời cậu ăn cơm trưa, nhưng hiện tại tôi không có tâm tình này.”
“Tôi hiểu, anh trở về nghỉ ngơi cho tốt. Tôi không vội, anh có thể chậm rãi suy nghĩ.” Địch Tư Húc mặc dù có chút mất mát, nhưng cũng không biểu hiện quá rõ ràng. Thư Văn Ngạn nói thẳng với cậu là anh không có tâm tình, cũng xem là không khách sáo với cậu. Nếu Thư Văn Ngạn lấy thái độ xã giao đối đãi với cậu, cũng có thể làm được rất tốt, mà cậu có thể cũng không phát hiện ra.
“Ừ, cậu cũng sớm trở về trường đi. Tôi đi đây.” Thư Văn Ngạn cầm lấy áo khoác đứng lên, lưu lại tiền cà phê rồi trực tiếp rời đi.
Địch Tư Húc lại ngồi trong chốc lát, mới rời khỏi quán cà phê —— Nếu cậu muốn theo đuổi Thư Văn Ngạn, thì phải chuẩn bị tốt tâm lý bị cự tuyệt. Chỉ cần Thư Văn Ngạn không ghét cậu, chỉ cần anh không nổi giận, cậu còn có hy vọng.
Khi Địch Tư Húc trở lại phòng ngủ, cả đám An Vũ Hàng mới từ căng tin ăn cơm xong trở về.
“Ông cả buổi trưa đi đâu vậy? Thật là đi hẹn hò?” Thời Nhiễm thấy bộ dáng Địch Tư Húc tựa hồ không phải đặc biệt cao hứng, cũng không xác định có phải cậu thật sự đi hẹn hò hay không.
“Ăn cơm trưa chưa?” An Vũ Hàng hỏi.
Địch Tư Húc cởi áo khoác, ngồi xuống ghế, nói: “Tui đi gặp Thư Văn Ngạn.”
“Ngạn ca?!” An Vũ Hàng và Viên Gia đồng loạt kinh ngạc kêu lên.
Thời Nhiễm không biết tên thật của Vi Vũ Yến Phi, nhưng nghe lời này của bọn họ cũng đoán được Thư Văn Ngạn hẳn chính là Vi Vũ Yến Phi.
“Sao ông không nói sớm?!” Viên Gia cau mày nói: “Ông nói với Ngạn ca ông là Dạ Chước chưa?”
“Nói rồi…” Địch Tư Húc đáp lại.
“Ngạn ca có tức giận không?” An Vũ Hàng hỏi.
“Thoạt nhìn bình thường.” Kỳ thật Địch Tư Húc cũng đoán không ra rốt cục Thư Văn Ngạn là nghĩ như thế nào.
“Chuyện lớn như vậy sao ông không nói sớm, tốt xấu gì còn có thể thương lượng một chút.” Viên Gia nói. Địch Tư Húc đột nhiên ra ta nhanh gọn như vậy, bọn họ còn chưa chuẩn bị tâm lý xong.
“Cũng không nghĩ nhiều được như vậy, anh ấy nói đi xem mắt, tui cảm thấy không thể đợi được nữa, liền đề xuất gặp mặt.”
“Xem mắt?” An Vũ Hàng hơi hơi nhíu mày, “Ngạn ca se không làm loại chuyện này đâu.” Trong mắt cậu, thân là gay Thư Văn Ngạn không có khả năng đi lừa gạt con gái nhà người ta.
“Ừ, là tui hiểu lầm.” Bất kể nói như thế nào, hôm nay thẳng thắn với Thư Văn Ngạn, Địch Tư Húc cũng không hối hận.
“Ông làm quá lỗ mãng, lỡ như anh ấy tức giận, Viên Gia và Vũ Hàng đều sẽ rất khó xử.” Thời Nhiễm nói. Tuy rằng cậu quen biết Tiêu Mộc Từ và Tiết Dập, nhưng lại không quen biết Thư Văn Ngạn, cho nên Thư Văn Ngạn có vui hay không với cậu mà nói cũng chẳng có ảnh hưởng gì. Nhưng An Vũ Hàng và Viên Gia thì khác, một người là người yêu của Tiêu Mộc Từ, một người là em họ của Tiết Dập, Địch Tư Húc đột nhiên thẳng thắn với Thư Văn Ngạn, vậy An Vũ Hàng và Viên Gia chính là biết mà không nói.
“Xin lỗi.” Địch Tư Húc áy náy nhìn Viên Gia và An Vũ Hàng, “Là tui không suy xét rõ rang.”
Viên Gia vỗ vỗ vai Địch Tư Húc, nói: “Chuyện khác khoan hãy nói, ông vẫn là nhanh đi mua mấy phần bảo hiểm đi. Lỡ như nằm viện cũng có thể có chút đảm bảo.”
Địch Tư Húc không lời gì để nói mà nhìn cậu, cả người đều có chút uể oải.
Buổi tối thứ 2, An Vũ Hàng cơm nước xong mới vừa đi ra khỏi căng tin, liền nhận được điện thoại của Tiêu Mộc Từ.
Không có quan tâm, cũng không hỏi cậu ở đâu, Tiêu Mộc Từ trực tiếp nói với An Vũ Hàng: “Đưa số điện thoại của Địch Tư Húc cho anh.”
Nghe ngữ khí không tốt của Tiêu Mộc Từ, trong lòng An Vũ Hàng có chút thấp thỏm hỏi: “Ngạn ca nói cho anh biết?”
“Những chuyện đó em đã sớm biết?” Tiêu Mộc Từ hỏi cậu, ngữ khí chẳng có chút nào dịu đi.
“Vâng, hôm mùng 9 đi ra ngoài ăn cơm với bọn họ liền biết.” An Vũ Hàng biết tâm tình Tiêu Mộc Từ không tôt, cũng không giấu diếm.
“Vì sao không nói cho anh?” Giọng điệu của Tiêu Mộc Từ tuy rằng không tính là chất vấn, nhưng vẫn ẩn chứa chút lửa giận.
“Thực xin lỗi…” An Vũ Hàng thật sự không biết có thể nói cái gì…
Tiêu Mộc Từ bên kia trầm mặc một lúc, mới nói: “Chuyện của Văn Ngạn em đã biết rõ ràng. Anh cũng nói cho em biết cậu ấy là trách nhiệm của anh, cho nên anh không thể để cho bất luận kẻ nào thương tổn cậu ấy. Nhưng bây giờ là em giúp đỡ người khác giấu diếm, khiến cậu ấy dưới tình huống không hề biết chuyện gì đột nhiên phải đối mặt việc này. Văn Ngạn đích xác là người trưởng thành, việc này cậu ấy cũng có thể xử lý được. Nhưng mà Vũ Hàng, với anh mà nói cậu ấy có thể xử lý hay không là một chuyện, anh có nói cho anh biết hay không lại là chuyện khác.”
An Vũ Hàng mím môi, hai mắt nóng lên. Ngữ khí của Tiêu Mộc Từ không nặng, nhưng cậu vẫn cảm thấy có chút khổ sở. Đây là người trước giờ luôn cưng chiều cậu lần đầu tiên nói với cậu như vậy, An Vũ Hàng biết chuyện này mình đích xác có chỗ sai, cho nên cậu không thể phản bác cái gì. Nhưng trong long tựa như có cái gì đó nghẹn lại, tìm không ra chỗ đển phác tán cảm xúc.
Tiêu Mộc Từ khẽ thở dài một tiếng, nói tiếp: “Anh biết không nên vì chuyện của Văn Ngạn mà nổi giận với em, nhưng hiện tại anh thật sự không thể vui vẻ nổi.”
An Vũ Hàng cố gắng ngăn chặn chua xót nơi cổ họng, nhỏ giọng nói: “Em biết…”
“Em trước gửi số điện thoại của Địch Tư Húc cho anh, những chuyện khác về sau chúng ta lại nói.” Tiêu Mộc Từ nói.
“Vâng…”
An Vũ Hàng bên này vừa dứt lời, bên kia Tiêu Mộc Từ liền cúp điện thoại. An Vũ Hàng nhắm chặt mắt lại, sau đó tìm số điện thoại của Địch Tư Húc gửi cho Tiêu Mộc Từ. Làm xong việc, cậu xoay người đi về phía hoa viên nhỏ trong sân trường, cậu cần tìm nơi một yên lặng, bình phục cảm xúc một chút. Nếu không, cậu thật sự không dám đảm bảo không bị đám Thời Nhiễm nhìn ra manh mối gì. Cậu và Tiêu Mộc Từ không vui chính là chuyện thuộc về hai người bọn họ, An Vũ Hàng không trách bất cứ ai, cũng không muốn để cho người khác biết…
Tiết Dập từ gia thế đến công việc, lại đến bộ dáng khí chất, đều xem như tiêu chuẩn cao phú soái. Theo lý mà nói, dĩ nhiên không thể có chuyện không có người theo đuổi, lại càng không có chuyện tìm không được bạn gái. Nhưng hiện thực lại đập nát lý luận, đến nay bản thân Tiết Dập cũng không rõ ràng, vì cái gì kể từ cấp 2 đến giờ, bản thân chưa từng kết giao bất cứ người bạn gái nào.
Là một người đàn ông vô cùng thẳng, không có ham mê bất lương, lương một năm khả quan, có nhà có xe, công việc trong công ty cũng không quá mức bận rộn, tính cách tốt bạn bè nhiều, thấy thế nào cũng là một người đàn ông thượng phẩm chất lượng tốt, cho nên Tiết Dập chưa từng nghĩ tới việc bản thân cần phải đi xem mắt, thế nhưng loại sự tình như xem mắt này hiện tại lại hoàn toàn rơi xuống người anh…
Kỳ thật việc này còn phải ngược dòng trở lại mấy ngày trước khi Tiết Dập giáo dục Viên Gia không được ‘yêu sớm’, lúc Viên Gia về nhà ngồi nói chuyện phiếm với mẹ mình, liền nói giỡn mà nhắc đến việc này, mẹ Viên Gia để bụng, cảm thấy Tiết Dập nên tới thời điểm tìm một người vợ, sau đó tìm mẹ Tiết Dập nói chuyện này. Kết quả hai người phụ nữ cộng lai, quyết định cho Tiết Dập đi xem mắt, vừa mau lẹ lại thuận tiện. Chẳng qua việc xem mắt này không phải nói làm liền làm, vẫn phải tìm được bên còn lại mới được, cho nên mẹ Tiết trải qua các phương diện suy tính, lựa chọn một cô gái có tính cách tương đối phù hợp với Tiết Dập, bảo Tiết Dập đi gặp mặt. Không đi không được.
Lần đầu tiên xem mắt, Tiết Dập tuy rằng không tình nguyện, nhưng vẫn không phản đối ý muốn của mẹ mình. Hơn nữa còn kéo theo Thư Văn Ngạn đi cùng, mỹ kỳ danh viết là: Giúp anh em tham mưu một chút. Nhưng trên thực tế chính là: Nếu không thích hợp, thì nhanh chóng tới cứu anh em một phen!
Thư Văn Ngạn vốn muốn trở về nhà ăn cơm với mẹ mình, nhưng sau khi bị Tiết Dập nghiêm túc mà giáo dục một trận về tình huynh đệ, đành phải gọi điện thoại về nhà giải thích tình huống với mẹ mình, liền đi cùng anh.
Cho nên chờ Thư Văn Ngạn trở về nhà, đăng nhập vào game đã là buổi tối 9h30…
『 Mật tán gẫu 』[ La Y ]: Hôm nay trễ như thế, tăng ca?
Tuy rằng trước đó Địch Tư Húc đã bày tỏ với Thư Văn Ngạn, Thư Văn Ngạn cũng không đồng ý, nhưng quan hệ của hai người cũng không bởi vậy mà gây bất hoà. Chỉ cần Thư Văn Ngạn vừa online, Địch Tư Húc sẽ chủ động tổ đội với anh, cũng không đề cập đến việc bày tỏ trước kia, cùng nhau chơi đùa tựa như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.
『 Mật tán gẫu 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Đi xem mắt.
Thư Văn Ngạn có chút mệt, cũng không muốn giải thích quá nhiều. Anh không chán ghét Địch Tư Húc, tuy rằng bọn họ chưa từng gặp mặt, cũng chưa từng quen biết lẫn nhau, nhưng phong cách làm việc tiến thoái có chừng mực của Địch Tư Húc khiến Thư Văn Ngạn rất thích.
『 Mật tán gẫu 』[ La Y ]: …
Lúc này, trong long Địch Tư Húc vô cùng rối rắm, xem mắt đối với cậu mà nói tuyệt đối là một tín hiệu nguy hiểm. Vi Vũ Yến Phi gọn gàng thẳng thắn mà nói chuyện đi xem mắt với cậu như vậy, khiến câu cảm thấy Vi Vũ Yến Phi căn bản không xem trọng mình.
『 Mật tán gẫu 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Đi làm hằng ngày đi, làm xong tôi log-out, có chút mệt.
『 Mật tán gẫu 』[ La Y ]: Được…
Địch Tư Húc ngồi trước máy tính, ấn đường hơi nhíu lại. Đột nhiên, Địch Tư Húc cảm thấy bản thân không thể tiếp tục chờ đợi như vậy nữa. Cái gọi là thời cơ thích hợp, rốt cục đến lúc nào mới có thể đến? Chẳng lẽ phải chờ Vi Vũ Yến Phi kết hôn?
Tiếp theo là nhiệm vụ chạy thương hàng hoá, nhưng Địch Tư Húc lại đứng tại chỗ không động.
『 Mật tán gẫu 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: ?
『 Mật tán gẫu 』[ La Y ]: Chúng ta gặp mặt đi.
『 Mật tán gẫu 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Hả?
『 Mật tán gẫu 』[ La Y ]: Anh đã gặp Vũ Hàng cũng đã gặp Viên Gia, tôi là đô đệ anh, muón gặp mặt một lần cũng không tính là yêu cầu quá đáng phải không?
Tuy rằng ngữ khí của Địch Tư Húc thực bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn rất khẩn trương.
『 Mật tán gẫu 』[ La Y ]: Anh cũng đừng lo lắng cho rằng tôi là người xấu.
『 Mật tán gẫu 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Tôi không cảm thấy cậu là người xấu. Lại nói tôi còn có thể bị một sinh viên lừa sao? Tôi chỉ là có chút bất ngờ.
Thư Văn Ngạn cũng chưa từng có suy nghĩ đến chuyện gặp mặt đồ đệ nhà mìh, nếu ngày nào đó ngẫu nhiên gặp gỡ, anh cũng sẽ không bài xích.
『 Mật tán gẫu 』[ La Y ]: Ừm, anh có thể suy xét một chút.
『 Mật tán gẫu 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Được, để tôi xem lúc nào có thời gian rảnh đã.
『 Mật tán gẫu 』[ La Y ]: Được.
Vi Vũ Yến Phi nói như vậy, chứng tỏ việc gặp mặt này có cơ hội.
Địch Tư Húc đang cao hứng, chợt nghe Viên Gia lớn tiếng nói: “Mẹ nó! Vũ Hàng, mau đến đây!”
“Làm sao vậy?” An Vũ Hàng bưng tách cà phê vừa mới pha xong đi qua. Tuần này Tiêu Mộc Từ phải ở lại công ty tăng ca, cho nên An Vũ Hàng không đến nhà Tiêu Mộc Từ.
Viên Gia chỉ chỉ mà vào màn hình máy tính của mình, An Vũ Hàng nhìn kỹ, bên trên là một tin giải trí, tiêu đề là —— .
Khác với Ông Nghệ Kiều lần trước truyền ra scandal với Tiêu Mộc Từ, cô là ngôi sao quốc tế danh xứng với thực, con lai hai dòng máu Trung Anh, lớn lên cực kỳ xinh đẹp. 14 tuổi debut, album cá nhân đầu tiên đã tạo được thành tích vô cùng khiến người ta chú ý, có thể nói là một đêm thành danh. Trải qua 10 năm tôi luyện, tuy rằng hiện tại tuổi cũng không lớn, nhưng đã chiếm được địa vị rất khả quan trong giới âm nhạc quốc tế, mấy năm gần đây ngoại trừ ca hát, viết ca khúc, cô còn kiêm thêm vai trò chế tác âm nhạc, người mẫu và diễn viên, càng là đứa con cưng trong mắt các doanh nghiệp và thương gia lớn.
An Vũ Hàng rất thích những bài hát của cô, lúc không có việc gì cũng sẽ nghe một chút, cho nên đối với con người và sự nghiệp của Emmy cũng có hiểu biết nhất định.
Thời Nhiễm cũng bu lại nhìn thoáng qua, rồi hỏi: “Tiêu thiếu của Tinh Khải? Không phải là Tiêu ca đó chứ.”
“Ừ, mẹ của anh ấy là bà chủ của Tinh Khải.” An Vũ Hàng đáp. Cậu trước kia chỉ nói Tiêu Mộc Từ là ông chủ của Thú Ý, cũng chưa đề cập đến chuyện Tinh Khải…
“Mẹ nó…” Thời Nhiễm rõ ràng bị chấn kinh, “Sao ông không nói sớm?”
“Quên…” An Vũ Hàng là quên thật.
“Ê ê, hai người chú ý trọng điểm một chút có được hay không? Trọng điểm là Emmy này!” Viên Gia nhìn hai người.
“Emmy không có dự định phát triển ở trong nước, theo lý mà nói hẳn sẽ không có quan hệ gì với Tiêu ca mới đúng chứ?” Thời Nhiễm phân tích.
Địch Tư Húc cũng nghiêng người nhìn thoáng qua màn hình, nói: “Có thể là chiêu bài lăng xê hay không?”
“Ừ, cũng có thể. Bài phỏng vấn này do báo chí trong nước viết, nói không chừng là muốn tấn công về thị trường quốc nội, có ý tạo đề tài.” Thời Nhiễm gật gật đầu.
Viên Gia ngược lại không yên tâm được như hai người bọn họ, nói với An Vũ Hàng: “Ông có muốn gọi điện thoại hỏi Tiêu ca một chút hay không?”
“Được rồi.” An Vũ Hàng lắc đầu, “Anh ấy đang bận rộn, về sau rồi hãy nói. Hơn nữa cũng không phải anh ấy nói thích Emmy.”
“Cũng phải…” Viên Gia tắt trang web, đây dù sao cũng chỉ là hành vi đơn phương của Emmy, thật sự không liên quan gì đến Tiêu ca cả.
Ngồi trở lại trên ghế của mình, An Vũ Hàng kỳ thật cũng không bình tĩnh được như mặt ngoài, trong long hỗn loạn lại có chút buồn bực. Cậu không hiểu biết hình thức hoạt động của giới giải trí rốt cục là như thế nào, nhưng Ông Nghệ Kiều thì bởi vì là nghệ sĩ của Tinh Khải, muốn mượn thân phận của Tiêu Mộc Từ lăng xê một phen nên mới tạo scandal, ngược lại vốn là chuyện hợp lý, nhiều nhất chỉ bị nói là có tâm cơ. Nhưng Emmy và Tinh Khải một chút quan hệ cũng không có, dung Tiêu Mộc Từ để tạo tin tức tựa hồ có chút vô lý, hơn nữa Tiêu Mộc Từ cực ít xuất hiện trước mặt giới truyền thông, hẳn cũng không đạt được hiệu quả lăng xê bao nhiêu. Cho nên chuyện lần này của Emmy, tám phần mười là thật sự nghĩ như vậy, mới có thể trả lời báo chí như thế.
Đối với An Vũ Hàng mà nói, cảm giác bạn trai của mình bị người khác mơ ước, thật sự khó chịu vô cùng.
Chẳng qua buổi tối hôm đó Tiêu Mộc Từ gọi điện thoại đến, nói chuyện liên tục cho đến khi cậu đi ngủ, tâm tình An Vũ Hàng cũng theo đó mà trở nên tốt hơn, chuyện của Emmy cũng bị cậu trực tiếp xem nhẹ.
Thư Văn Ngạn làm việc trước nay luôn rất có hiệu suất. Chủ nhật anh vừa lúc có thời gian rảnh, cho nên liền đồng ý yêu cầu gặp mặt của Địch Tư Húc.
Sáng sớm chủ nhật, ba người kia còn chưa thức dậy, Địch Tư Húc đã bắt đầu lục tung tủ đồ tìm quần áo.
“Ông sang sớm không chịu ngủ, đang muốn làm gì vậy?” Thời Nhiễm thức dậy đi toilet nhìn thoáng qua Địch Tư Húc đang thử quần áo, hỏi: “Định ra ngoài?”
“Ừ.” Thanh âm của Địch Tư Húc rất thấp, để tránh đánh thức An Vũ Hàng và Viên Gia.
Chờ đến lúc Thời Nhiễm từ toilet đi ra, nhìn thấy Địch Tư Húc lại đổi một bộ đồ khác, đứng một bên soi gương, cậu liền cảm thấy có chút kỳ quái. Bình thường Địch Tư Húc nếu có ra ngoài cũng sẽ không tốn quá nhiều thời gian để chọn quần áo, trên cơ bản là nhìn bộ nào thuận mắt liền mặc bộ đó. Mà hôm nay lại lựa chọn rồi phối đồ nghiêm túc như thế, cảm giác đích xác có chút khác thường.
Suy nghĩ 2 giây, Thời Nhiễm hỏi: “Ông không phải là muốn đi hẹn hò đó chứ?” Hình như chỉ có đi gặp người trong lòng, mới có thể chú ý ăn diện đến như vậy.
Địch Tư Húc chỉ mỉm cười, cũng không trả lời.
Thời Nhiễm còn hơi buồn ngủ, không hỏi thêm nhiều, trở về trên giường tiếp tục ngủ —— Từ khi Viên Gia và Địch Tư Húc dọn sang đây, thời gian làm việc nghỉ ngơi của cậu và An Vu Hàng liền không còn quy luật như trước nữa, bởi vì bốn người có đôi khi vừa bắt đầu tán gẫu liền nói đến tận nửa đêm, buổi sáng rất khó dậy sớm, nhất là những lúc không có tiết học.
Chờ cả đám An Vũ Hàng tỉnh lại, Địch Tư Húc đã ra ngoài, không ai biết rốt cục cậu đi đâu.
Thư Văn Ngạn và Địch Tư Húc hẹn nhau vào 10h sáng, địa điểm là một quán cà phê ở trung tâm thành phố.
Thư Văn Ngạn cũng chưa từng gặp qua Địch Tư Húc, cho nên sau khi đến quán cà phê liền gọi điện thoại cho cậu, bọn họ tối hôm qua xác định trước thời gian gặp mặt, cũng trao đổi số điện thoại. Sau khi chuông reo lên vài tiếng, Thư Văn Ngạn liền nhìn thấy chỗ ghế salon cạnh cửa số có một nam sinh cao lớn suất khí đứng lên, nam sinh nhìn thấy mình thì hơi hơi lộ ra ý cười. Thư Văn Ngạn cúp di động, bước qua.
“La Y?” Thư Văn Ngạn hỏi.
Địch Tư Húc gật gật đầu, tự giới thiệu: “Tôi là Địch Tư Húc.”
“Thư Văn Ngạn.” Thư Văn Ngạn cười nói, “Chờ có lâu không?”
“Không có, vừa mới tới thôi.” Địch Tư Húc đáp. Kỳ thật nửa tiếng trước cậu đã tới đây rồi, vẫn luôn suy nghĩ xem một chút nữa phải nói với Thư Văn Ngạn những gì.
Thư Văn Ngạn cởi áo khoác, ngồi vào ghế đối diện cậu, hỏi: “Uống gì không?”
“Gì cũng được.” Địch Tư Húc cũng ngồi trở lại trên ghế.
Thư Văn Ngạn gật đầu, nói với nhân viên phục vụ vừa đi đến đứng cạnh bàn: “Hai tách cà phê.”
“Vâng, xin chờ một chút.” Nhân viên phục vụ ngọt ngào mỉm cười, xoay người rời đi.
Không bao lâu, hai tách cà phê đã được đưa tới.
Thư Văn Ngạn thêm vào cà phê một ít sữa và đường, mới mở miệng hỏi: “Sao lại đột nhiên muốn gặp mặt tôi?”
Địch Tư Húc chiếu theo tỷ lệ của Thư Văn Ngạn cũng cho sữa và đường và cà phê của mình, mới đáp: “Có chuyện muốn nói với anh.”
Thư Văn Ngạn cười cười, nói: “Nói đi.”
Địch Tư Húc dùng thìa khuấy cà phê, nhưng vẫn chưa uống: “Trước khi nói, tôi có một thỉnh cầu. Hy vọng anh có thể nghe hết lời tôi nói rồi hãy rời đi. Đương nhiên, nếu anh không rời đi lại càng tốt hơn.”
Nghe được những lời này, Thư Văn Ngạn cũng thu lại ý cười, hơi gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Địch Tư Húc giật giật yếu hầu phát khô, nhìn vào mắt Thư Văn Ngạn, nói: “Cầm Sắt, tôi là Dạ Chước.”
Bàn tay bưng tách cà phê của Thư Văng Ngạn rung lên một cái, thiếu chút nữa làm đổ tách cà phê. Trong mắt rõ ràng lộ ra kinh ngạc, cả người cũng có chút sợ run.
Địch Tư Húc cũng không lập tức giải thích, cậu biết hiện tại nói tiếp, Thư Văn Ngạn không nhất định sẽ nghe vào tai, vẫn là chờ Thư Văn Ngạn tiêu hoá xong chuyện này rồi lại nói tương đối tốt hơn.
Sau một lúc, Thư Văn Ngạn phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng điều chỉnh tâm tình thất thố của mình, nhìn Địch Tư Húc, nhưng không nói gì. Anh cũng thật sự không biết phải nói gì.
Biết anh đã lấy lại tinh thần, Địch Tư Húc mới mở miệng nói: “Thực xin lỗi, tôi là đặc biệt muốn xin lỗi anh. Chuyện trước kia là tôi quá xúc động, quá lỗ mãng, hoàn toàn không bận tâm đến cảm nhận của anh, nói rất nhiều lời tổn thương đến anh. Tôi không cầu anh tha thứ, chỉ hy vọng anh có thể cho tôi một cơ hội bù đắp.”
Nghĩ đến những chuyện đã qua, Thư Văn Ngạn ở trong lòng thở dài, nói: “Kỳ thật cậu cũng không cần thiết xin lỗi tôi làm gì, chuyện trước kia tôi cũng có sai. Quan hệ của chúng ta cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình bạn giữa cậu và Vũ Hàng, Viên Gia, bọn họ đều có lý tính cả.” Trong mắt anh, Địch Tư Húc đột nhiên đến giải thích khả năng hơn phân nửa có liên quan đến Viên Gia và An Vũ Hàng, dù sao bọn họ cũng là bạn tốt của Địch Tư Húc, mà Địch Tư Húc khẳng định sẽ không hy vọng bởi vì chuyện quá khứ mà mất đi hai người bạn này.
“Tôi xin lỗi anh không phải vì bọn họ. Là tôi thật lòng muốn giải thích với anh.” Địch Tư Húc nghiêm túc nói: “Lúc trước là tôi quá ngây thơ, không biết xử sự. Kỳ thật lúc tôi bái sư với anh tôi đã biết anh là Cầm Sắt.”
“Tôi lúc trở về server Hoán Khê Sa cũng có log-in vào acc Dạ Chước, cũng nhìn thấy tin nhắn của anh. Mấy người chơi cùng với chúng ta trước kia nói cho tôi biết, anh luyện lại acc mới, tên là Vi Vũ Yến Phi. Tôi vốn không muốn quấy rầy anh, nhưng không ngờ anh cư nhiên quen biết An Vũ Hàng. Cho nên tôi nhất thời không nhịn được, liền nói với anh tôi muốn bái sư.” Địch Tư Húc hai tay giao nhau đặt lên bàn, nhìn chằm chằm Thư Văn Ngạn, nói tiếp: “Kỳ thật tôi cảm thấy trong lòng tôi vẫn rất để ý anh, nếu không lúc nhìn thấy acc của anh cũng sẽ không sinh ra xúc động muốn bái sư.”
Thư Văn Ngạn chậm rãi uống cà phê, cũng không nói gì.
“Một lần nữa bắt đầu chơi đùa cùng anh, tôi phát hiện bản thân vẫn rất thích anh. Tôi luôn luôn rối rắm rốt cục có nên bày tỏ với anh hay không, có nên thẳng thắn với anh chuyện tôi là Dạ Chước hay không.” Địch Tư Húc tự giễu cười cười, lại nói: “Sau khi cùng anh chơi đùa một đoạn thời gian, tôi phát hiện so với trước kia tôi càng thích anh hơn, cho dù anh là nam. Cho nên lễ tình nhân ngày hôm đó tôi liền bày tỏ với anh. Nhưng anh không đồng ý, tôi lại càng không dám thẳng thắn chuyện tôi là Dạ Chước, sợ anh tức giận bỏ đi luôn.”
Dừng một chút, Địch Tư Húc tiếp tục nói: “Sau khi bày tỏ với anh, đám Viên Gia tới hỏi tôi. Tôi liền kể lại chuyện trước kia của chúng ta cho bọn họ nghe. Bọn họ đều cảm thấy tôi còn muốn theo đuổi anh vốn căn bản không có cơ hội, bởi vì trước kia tôi thật sự rất quá đáng.”
“Vì vậy hiện tại vì cái gì cậu lại muốn nói cho tôi biết?” Thư Văn Ngạn hỏi. Kỳ thật trong lòng anh cũng không bình tĩnh, trước đây anh chưa từng gặp Dạ Chước, thích cũng bất quá chỉ là cái người trong thế giới ảo kia. Mà hiện giờ gặp được Địch Tư Húc đời thật, cảm giác cậu mang đến cho anh so với trong tưởng tương không quá giống nhau, xác thực mà nói so với anh tưởng tượng còn tốt hơn nhiều, Thư Văn Ngạn cũng không ghét chàng trai suất khí này, nhưng chuyện đã qua thật sự là một rào cản giữa bọn họ…
“Nếu còn tiếp tục kéo dài, tôi sự anh bị người ta đoạt đi. Lỡ như anh muốn kết hôn, tôi khẳng định hối tiếc không kịp.” Địch Tư Húc thẳng thắn nói.
“Kết hôn? Làm sao có thể?” Thư Văn Ngạn chưa bao giờ có tính toán kết hôn.
“Anh không phải đi xem mắt sao?” Địch Tư Húc hỏi thẳng.
Thư Văn Ngạn bật cười, “Không phải tôi, tôi chỉ là đi cùng bạn thôi.”
“Thì ra là thế.” Địch Tư Húc cũng cười, trong lòng kiên định hơn rất nhiều, chỉ cần Thư Văn Ngạn không kết hôn, cậu liền có hi vọng.
Thư Văn Ngạn nhìn Địch Tư Húc, có chút cảm thán mà nói: “Cậu trưởng thành rồi, nhưng trương thành không nhất thiết chứng tỏ chúng ta quen nhau là thích hợp lẫn nhau.”
“Tôi hiểu.” Cậu nhìn cách nói năng và quần áo của Thư Văn Ngạn, là có thể rõ ràng cảm giác được chênh lệch giữa bọn họ, “Hiện tại tôi căn bản không xứng với anh.”
“Tôi không phải nói ý này…”
“Tôi biết.” Địch Tư Húc nhìn Thư Văn Ngạn, “Cho nên hy vọng anh có thể cho tôi cơ hội, để tôi chứng minh chúng ta là thích hợp.”
Đối mặt với ánh mắt trong suốt mà kiên định của Địch Tư Húc, Thư Văn Ngạn nhất thời cũng không biết phải nói gì, chỉ có thể nói: “Tôi phải suy nghĩ lại đã.”
“Ừm, tôi có thể chờ. Bao lâu tôi cũng chờ.” Địch Tư Húc nói.
Sau đó, hai người tương đối trầm mặc mà uống hết tách cà phê.
Thư Văn Ngạn nói: “Vốn định mời cậu ăn cơm trưa, nhưng hiện tại tôi không có tâm tình này.”
“Tôi hiểu, anh trở về nghỉ ngơi cho tốt. Tôi không vội, anh có thể chậm rãi suy nghĩ.” Địch Tư Húc mặc dù có chút mất mát, nhưng cũng không biểu hiện quá rõ ràng. Thư Văn Ngạn nói thẳng với cậu là anh không có tâm tình, cũng xem là không khách sáo với cậu. Nếu Thư Văn Ngạn lấy thái độ xã giao đối đãi với cậu, cũng có thể làm được rất tốt, mà cậu có thể cũng không phát hiện ra.
“Ừ, cậu cũng sớm trở về trường đi. Tôi đi đây.” Thư Văn Ngạn cầm lấy áo khoác đứng lên, lưu lại tiền cà phê rồi trực tiếp rời đi.
Địch Tư Húc lại ngồi trong chốc lát, mới rời khỏi quán cà phê —— Nếu cậu muốn theo đuổi Thư Văn Ngạn, thì phải chuẩn bị tốt tâm lý bị cự tuyệt. Chỉ cần Thư Văn Ngạn không ghét cậu, chỉ cần anh không nổi giận, cậu còn có hy vọng.
Khi Địch Tư Húc trở lại phòng ngủ, cả đám An Vũ Hàng mới từ căng tin ăn cơm xong trở về.
“Ông cả buổi trưa đi đâu vậy? Thật là đi hẹn hò?” Thời Nhiễm thấy bộ dáng Địch Tư Húc tựa hồ không phải đặc biệt cao hứng, cũng không xác định có phải cậu thật sự đi hẹn hò hay không.
“Ăn cơm trưa chưa?” An Vũ Hàng hỏi.
Địch Tư Húc cởi áo khoác, ngồi xuống ghế, nói: “Tui đi gặp Thư Văn Ngạn.”
“Ngạn ca?!” An Vũ Hàng và Viên Gia đồng loạt kinh ngạc kêu lên.
Thời Nhiễm không biết tên thật của Vi Vũ Yến Phi, nhưng nghe lời này của bọn họ cũng đoán được Thư Văn Ngạn hẳn chính là Vi Vũ Yến Phi.
“Sao ông không nói sớm?!” Viên Gia cau mày nói: “Ông nói với Ngạn ca ông là Dạ Chước chưa?”
“Nói rồi…” Địch Tư Húc đáp lại.
“Ngạn ca có tức giận không?” An Vũ Hàng hỏi.
“Thoạt nhìn bình thường.” Kỳ thật Địch Tư Húc cũng đoán không ra rốt cục Thư Văn Ngạn là nghĩ như thế nào.
“Chuyện lớn như vậy sao ông không nói sớm, tốt xấu gì còn có thể thương lượng một chút.” Viên Gia nói. Địch Tư Húc đột nhiên ra ta nhanh gọn như vậy, bọn họ còn chưa chuẩn bị tâm lý xong.
“Cũng không nghĩ nhiều được như vậy, anh ấy nói đi xem mắt, tui cảm thấy không thể đợi được nữa, liền đề xuất gặp mặt.”
“Xem mắt?” An Vũ Hàng hơi hơi nhíu mày, “Ngạn ca se không làm loại chuyện này đâu.” Trong mắt cậu, thân là gay Thư Văn Ngạn không có khả năng đi lừa gạt con gái nhà người ta.
“Ừ, là tui hiểu lầm.” Bất kể nói như thế nào, hôm nay thẳng thắn với Thư Văn Ngạn, Địch Tư Húc cũng không hối hận.
“Ông làm quá lỗ mãng, lỡ như anh ấy tức giận, Viên Gia và Vũ Hàng đều sẽ rất khó xử.” Thời Nhiễm nói. Tuy rằng cậu quen biết Tiêu Mộc Từ và Tiết Dập, nhưng lại không quen biết Thư Văn Ngạn, cho nên Thư Văn Ngạn có vui hay không với cậu mà nói cũng chẳng có ảnh hưởng gì. Nhưng An Vũ Hàng và Viên Gia thì khác, một người là người yêu của Tiêu Mộc Từ, một người là em họ của Tiết Dập, Địch Tư Húc đột nhiên thẳng thắn với Thư Văn Ngạn, vậy An Vũ Hàng và Viên Gia chính là biết mà không nói.
“Xin lỗi.” Địch Tư Húc áy náy nhìn Viên Gia và An Vũ Hàng, “Là tui không suy xét rõ rang.”
Viên Gia vỗ vỗ vai Địch Tư Húc, nói: “Chuyện khác khoan hãy nói, ông vẫn là nhanh đi mua mấy phần bảo hiểm đi. Lỡ như nằm viện cũng có thể có chút đảm bảo.”
Địch Tư Húc không lời gì để nói mà nhìn cậu, cả người đều có chút uể oải.
Buổi tối thứ 2, An Vũ Hàng cơm nước xong mới vừa đi ra khỏi căng tin, liền nhận được điện thoại của Tiêu Mộc Từ.
Không có quan tâm, cũng không hỏi cậu ở đâu, Tiêu Mộc Từ trực tiếp nói với An Vũ Hàng: “Đưa số điện thoại của Địch Tư Húc cho anh.”
Nghe ngữ khí không tốt của Tiêu Mộc Từ, trong lòng An Vũ Hàng có chút thấp thỏm hỏi: “Ngạn ca nói cho anh biết?”
“Những chuyện đó em đã sớm biết?” Tiêu Mộc Từ hỏi cậu, ngữ khí chẳng có chút nào dịu đi.
“Vâng, hôm mùng 9 đi ra ngoài ăn cơm với bọn họ liền biết.” An Vũ Hàng biết tâm tình Tiêu Mộc Từ không tôt, cũng không giấu diếm.
“Vì sao không nói cho anh?” Giọng điệu của Tiêu Mộc Từ tuy rằng không tính là chất vấn, nhưng vẫn ẩn chứa chút lửa giận.
“Thực xin lỗi…” An Vũ Hàng thật sự không biết có thể nói cái gì…
Tiêu Mộc Từ bên kia trầm mặc một lúc, mới nói: “Chuyện của Văn Ngạn em đã biết rõ ràng. Anh cũng nói cho em biết cậu ấy là trách nhiệm của anh, cho nên anh không thể để cho bất luận kẻ nào thương tổn cậu ấy. Nhưng bây giờ là em giúp đỡ người khác giấu diếm, khiến cậu ấy dưới tình huống không hề biết chuyện gì đột nhiên phải đối mặt việc này. Văn Ngạn đích xác là người trưởng thành, việc này cậu ấy cũng có thể xử lý được. Nhưng mà Vũ Hàng, với anh mà nói cậu ấy có thể xử lý hay không là một chuyện, anh có nói cho anh biết hay không lại là chuyện khác.”
An Vũ Hàng mím môi, hai mắt nóng lên. Ngữ khí của Tiêu Mộc Từ không nặng, nhưng cậu vẫn cảm thấy có chút khổ sở. Đây là người trước giờ luôn cưng chiều cậu lần đầu tiên nói với cậu như vậy, An Vũ Hàng biết chuyện này mình đích xác có chỗ sai, cho nên cậu không thể phản bác cái gì. Nhưng trong long tựa như có cái gì đó nghẹn lại, tìm không ra chỗ đển phác tán cảm xúc.
Tiêu Mộc Từ khẽ thở dài một tiếng, nói tiếp: “Anh biết không nên vì chuyện của Văn Ngạn mà nổi giận với em, nhưng hiện tại anh thật sự không thể vui vẻ nổi.”
An Vũ Hàng cố gắng ngăn chặn chua xót nơi cổ họng, nhỏ giọng nói: “Em biết…”
“Em trước gửi số điện thoại của Địch Tư Húc cho anh, những chuyện khác về sau chúng ta lại nói.” Tiêu Mộc Từ nói.
“Vâng…”
An Vũ Hàng bên này vừa dứt lời, bên kia Tiêu Mộc Từ liền cúp điện thoại. An Vũ Hàng nhắm chặt mắt lại, sau đó tìm số điện thoại của Địch Tư Húc gửi cho Tiêu Mộc Từ. Làm xong việc, cậu xoay người đi về phía hoa viên nhỏ trong sân trường, cậu cần tìm nơi một yên lặng, bình phục cảm xúc một chút. Nếu không, cậu thật sự không dám đảm bảo không bị đám Thời Nhiễm nhìn ra manh mối gì. Cậu và Tiêu Mộc Từ không vui chính là chuyện thuộc về hai người bọn họ, An Vũ Hàng không trách bất cứ ai, cũng không muốn để cho người khác biết…