Khi An Vũ Hàng tỉnh lại, phát hiện bản thân đang ở một nơi vô cùng xa lạ. Trong phòng bịt kín không có cửa sổ, chỉ có cửa thông gió ở tít trên cao. Bên ngoài cửa thông gió là cửa sắt bị đóng chặt, trong không khí tràn ngập một mùi ngọt ngấy, ngửi lâu rất không thoải mái. Cử động tứ chi vô lực, đệm giường quá mức mềm mại khiến cậu rất khó dùng sức, cả người tựa như bị dính trên giường, di chuyển cũng đặc biệt khó khăn.
Đầu đau đến mức giật thình thịch từng cơn, An Vũ Hàng cũng không cố gắng đứng dậy nữa, ngược lại bắt đầu dùng bàn tay không có bao nhiêu khí lực tìm kiếm trên người mình, chờ cậu sờ được di động nằm trong túi áo khoác, trong lòng liền thở ra một hơi nhẹ nhàng, may mắn di động còn ở đây.
Hai tay cầm lấy di động, An Vũ Hàng bấm số điện thoại của Tiêu Mộc Từ, nhưng không đợi cậu gọi qua, cửa phòng liền bị người ta mở ra từ bên ngoài. An Vũ Hàng biết cậu không có thời gian để gọi điện thoại, dưới tình thế cấp bách chỉ có thể trực tiếp gửi tin nhắn, bấm một chuỗi số ‘9’ rồi gửi đi.
Tin nhắn vừa mới gửi đi, di động đã bị người đoạt đi. An Vũ Hàng giương mắt nhìn về phía người vừa tới, người bước vào không phải là ai khác, đúng là Hứa Phong Bạch.
Hứa Phong Bạch nhíu mày nhìn cậu, cầm điện thoại trực tiếp ném xuống đất, còn hung hăng giẫm cho mấy cái, màn hình di động lập tức bị đạp vỡ, không còn sáng lên nữa, “Không ngờ mày tỉnh lại nhanh vậy, là tao sơ suất, cư nhiên quên lấy di động đi.” Cậu ta cũng là lần đầu tiên làm loại chuyện này, khó tránh khỏi việc không đủ chu toàn.
An Vũ Hàng không nói chuyện, cậu thật sự làm thế nào cũng không ngờ tới Hứa Phong Bạch sẽ bắt cóc mình, hơn nữa nhìn thái độ của cậu ta, hẳn là rất quen thuộc nơi này, nếu không cũng sẽ không thể tuỳ ý tiến vào, còn một bộ thản nhiên tự đắc. Chẳng qua, cậu là một sinh viên nghèo, Hứa Phong Bạch bắt cậu tới đây làm gì? Cho dù muốn bắt cóc tống tiền, ba mẹ của cậu cũng không có tiền mà đưa…
Nhìn An Vũ Hàng nằm trên giường, sắc mặt có chút tái nhợt, Hứa Phong Bạch thu liễm lửa giận, ngồi xuống cạnh giường hỏi: “Có muốn biết đây là chỗ nào hay không?”
Một nửa khuôn mặt của An Vũ Hàng chôn ở trong nệm giường, vẫn không đáp lại lời nào. Kỳ thật trong lòng cậu vẫn có chút lo lắng, sợ Tiêu Mộc Từ đọc không hiểu tin nhắn cầu cứu của cậu, hoặc là di động của Tiêu Mộc Từ hết pin, không nhận được tin nhắn. Tuy rằng có rất nhiều suy nghĩ tiêu cực hiện lên trong đầu, nhưng cậu vẫn quyết định tin tưởng Tiêu Mộc Từ, việc này đối với cậu mà nói đã trở thành bản năng, tại thời điểm gặp nguy hiểm, việc đầu tiên mà cậu nghĩ đến chính là tìm Tiêu Mộc Từ…
Hứa Phong Bạch cũng không để ý cậu giữ im lặng, tự mình nói tiếp: “Mày có biết tao ghét mày đến cỡ nào hay không?”
An Vũ Hàng hơi hơi nhíu mày, cậu và Hứa Phong Bạch cũng chẳng có tiếp xúc gì, sự chán ghét này từ đâu mà ra?
“Nói thật cho mày biết, chuyện bài post đăng trên diễn đàn của trường và tạt coca lên chăn của mày, đều là tao làm.” Ánh mắt Hứa Phong Bạch vừa hung ác vừa nham hiểm mà nhìn cậu.
“Vì sao?” An Vũ Hàng mở miệng hỏi, kỳ thật cậu cũng không muốn biết nguyên nhân, nhưng nhìn bộ dạng này của Hứa Phong Bạch, nếu như cậu cứ tiếp tục không nói lời nào, chỉ sợ cậu ta sẽ phát điên.
“Bởi vì Kha Tuấn Hân.” Hứa Phong Bạch nói.
“Kha Tuấn Hân?” An Vũ Hàng có chút kinh ngạc, cậu không ngờ Hứa Phong Bạch cư nhiên có thể có quan hệ với Kha Tuấn Hân.
“Ha ha, mày còn không biết chứ gì? Lúc năm nhất tao đã quen với Kha Tuấn Hân, ngay từ đầu cũng bất quá là trao đổi theo nhu cầu, tao cần tiền, anh ấy cần có người chơi đùa với mình. Cho nên lúc trước anh ấy cầm một sấp tiền đưa cho tao, tao liền đồng ý. Quen anh ấy, anh ấy cũng không ít lần gây sức ép với tao, tuy rằng tao thống hận những điều này, nhưng lại không muốn đối đầu với tiền bạc. Nhưng dần dần, tao phát hiện tao cư nhiên thích anh ấy, cụ thể thích cái gì ở anh ấy tao cũng không rõ. Con người của anh ấy tuy rằng tính tình kém một chút, nhưng tao có thể cảm giác được bọn tao là cùng một loại người, hy vọng được anh ấy chú ý, hy vọng được anh ấy độc chiếm. Nhưng một năm trôi qua, anh ấy liền đá tao. Sau khi rời khỏi anh ấy, mỗi ngày của tao đều thực thống khổ. Mày biết không? Muốn nghiện rất dễ, cai nghiện mới khó.” Hứa Phong Bạch âm trầm cười, tiếp tục nói: “Khi tao gặp lại anh ấy, là lúc anh ấy đến trường tìm mày. Khiến tao ngoài ý muốn chính là, anh ấy cư nhiên theo đuổi mày. Lấy hiểu biết của tao với anh ấy, anh ấy coi trong người nào vẫn luôn trực tiếp ném tiền cho họ, không ngờ tới, anh ấy lại theo đuổi mày! Tao vẫn luôn nghĩ, có khi nào anh ấy là bởi vì mày, nên mới đá ta?!”
An Vũ Hàng nhìn Hứa Phong Bạch càng nói càng hưng phấn, cảm giác người này thật sự điên rồi. Nếu là bình thường, không ai lại đi thích loại người như Kha Tuấn Hân!
“Đều là đồng tính luyến ái, mày dựa vào cái gì mà giả vờ thanh cao? Dựa vào cái gì để anh ấy theo đuổi mày?” Hứa Phong Bạch phẫn nộ mà trừng cậu, bỗng nhiên lại nở nụ cười: “Chẳng qua cũng nhờ mày từ chối anh ấy, anh ấy mới có thể đến tìm tao. Nhờ tao giúp đỡ anh ấy giám thị hành động của mày, nhìn mày mỗi ngày làm những gì, đi cùng với ai.”
An Vũ Hàng trong lòng mắng một tiếng ‘Biến thái’, cậu thật không ngờ bản thân cư nhiên còn bị giám thị. Nghĩ như vậy, An Vũ Hàng hỏi: “Cậu chơi game cũng là vì đặc biệt đến giám thị tôi?”
“Đúng.” Hứa Phong Bạch chẳng chút giấu diếm gật gật đầu, “Dù sao tao giám thị mày càng nhiều phương diện, Kha Tuấn Hân lại cho tiền tao càng nhiều. Game mà thôi, lại không phải chuyện gì lớn, dù sao bình thường tao cũng có chơi.”
Một người sống như kiểu Kha Tuấn Hân quả thật rất đáng giận, nhưng sống như Hứa Phong Bạch, An Vũ Hàng chỉ cảm thấy bi ai.
“Chẳng qua càng chú ý chuyện của mày, tao lại càng cảm thấy ghen tị.” Hứa Phong Bạch như thể thần kinh mà túm lấy tóc An Vũ Hàng, nhưng thực nhanh liền buông lỏng tay, nhìn cậu nói: “Đều là con người, vì cái gì mày có thể được người ta nâng trong lòng bàn tay mà yêu thương, tao lại phải gặp loại đối đãi này.” Nói xong, Hứa Phong Bạch kéo áo ra.
An Vũ Hàng nhìn trên người cậu ta từng đạo vết thương ứ máu, câu cau mày mở to hai mắt nhìn, cậu biết đây nhất định là bị người ta đánh, nhưng vì sao lại đánh thì cậu không rõ.
“Sao nào? Không biết vì sao mà có hả?” Hứa Phong Bạch cười cười, cúi người tới gần An Vũ Hàng, hỏi: “Nhìn mày như vậy hẳn là cái gì cũng chẳng biết đâu ha, nếu không có cần tao giúp biến mày thành giống như tao hay không? Kha Tuấn Hân khẳng định rất thích.”
An Vũ Hàng nhìn cậu ta, Hứa Phong Bạch và cậu căn bản là người của hai thế giới, loại giới hạn này không nằm ở gia thế, mà nằm ở nội tâm, tính cách đến cách đối nhân xử thế…
Song song thời gian đó, Tiêu Mộc Từ nhìn thấy tin nhắn chỉ vỏn vẹn chuỗi số 9 kia do An Vũ Hàng gửi tới, lập tức ý thức được An Vũ Hàng có thể đang gặp nguy hiểm. Dãy số này có lẽ rất nhiều người sẽ cảm thấy có thể là bấm nhầm, nhưng là một game thủ của , đối với số ‘9’ này lại tương đối mẫn cảm.
Rất nhiều game thủ bị giết ngoài dã ngoại, hy vọng những game thủ trị liệu khác đi ngang qua có thể cứu mình sống lại, đều sẽ đánh một chuỗi số 9 trên kênh phụ cận hoặc là kênh bản đồ, ngụ ý chính là ‘Cứu’. Bình thường khi trị liệu nhìn thấy chuỗi số này, liền sẽ dừng lại, cứu sống người kia.
Cho nên Tiêu Mộc Từ căn bản không hề hoài nghi An Vũ Hàng có thể sẽ bấm sai, liền trực tiếp bấm điện thoại gọi đi. Nhưng di động của An Vũ Hàng lại thông báo tắt máy. Tiêu Mộc Từ lại lập tức gọi cho Viên Gia, hỏi cậu có nhìn thấy An Vũ Hàng hay không.
“Vũ Hàng? Không thấy anh ơi. Em còn định chút nữa gọi điện thoại cho cậu ấy, hỏi cậu ấy sao còn chưa trở về phòng ngủ nữa nè.” Viên Gia ở đầu bên kia điện thoại đáp.
“Cậu hiện tại, lập tức, tìm tất cả những người cậu có thể tìm được, hỏi họ xem có thấy An Vũ Hàng hay không.” Tiêu Mộc Từ nghiêm túc nói. Tuy rằng anh sốt ruột, nhưng vẫn phải cố gắng giữ tỉnh táo, dùng hết thảy biện pháp để tìm cho được An Vũ Hàng.
“Làm sao vậy?” Viên Gia cũng nghe ra sự tình có chút không đúng.
“Vũ Hàng gửi cho anh một tin nhắn, chỉ có một chuỗi số 9, di động của em ấy lại không gọi được, anh hoài nghi em ấy đã xảy ra chuyện.” Tiêu Mộc Từ ngắn gọi nói. Thường ngày bọn họ tương đối thích chat Wechat, lần này An Vũ Hàng lại gửi SMS, cũng là một trong những điểm khác thường.
Nghe anh nói xong, Viên Gia lập tức nói: “Vâng, em đi hỏi ngay đây. Có tin tức sẽ điện thoại cho anh.” Nói xong, Viên Gia cũng không để cái gì là lễ phép, trực tiếp cúp điện thoại.
Tiêu Mộc Từ cũng không nhàn rỗi, lập tức gọi điện thoại về nhà, nhờ quản gia sắp xếp 20 bảo tiêu thân thủ tốt nhất đến dưới lầu nhà anh. Quản gia còn chưa kịp hỏi thêm câu nào, điện thoại đã bị cúp máy. Quản gia cảm thấy hẳn là gặp phải chuyện khó giải quyết, liền lập tức đi an bài.
Sau khi Viên Gia bên này cúp điện thoại, liền nói mọi chuyện cho Thời Nhiễm và Địch Tư Húc nghe, cả hai người cũng gấp gáp, giúp đỡ Viên Gia tìm người hỏi thăm. Viên Gia và Thời Nhiễm gọi điện thoại cho những người quen biết ở chung quanh, Địch Tư Húc lại không quen biết nhiều người bằng họ, suy nghĩ một chút, liền mở group chat của lớp và của khoa, bắt đầu hỏi thăm.
Lần này vừa hỏi, quả nhiên có manh mối, có bạn học nhìn thấy sau khi An Vũ Hàng trở về trường học, ở lối đi bộ có hàn huyên với Hứa Phong Bạch trong chốc lát, sau đó hai người liền cùng nhau rời đi. Hứa Phong Bạch làm người tuy rằng bình thường cũng không nổi bậc cho lắm, nhưng là thành viên của hội sinh viên, lại là chủ lực của báo trường, vẫn có không ít người nhận thức cậu ta.
Biết được tình huống, Địch Tư Húc lập tức nói cho Viên Gia, Viên Gia liền gọi điện thoại cho Tiêu Mộc Từ.
Ngay khi Tiêu Mộc Từ nghe được cái tên ‘Hứa Phong Bạch’, lập tức liên tưởng đến Kha Tuấn Hân. Kha Tuấn Hân và Hứa Phong Bạch có quan hệ mờ ám, hoặc là nói quan hệ tiền bạc. An Vũ Hàng đi theo Hứa Phong Bạch rời khỏi trường học liền mất tích, cũng gửi tin nhắn cầu cứu cho anh, anh không tin một sinh viên như Hứa Phong Bạch dám bắt cóc An Vũ Hàng, sau lưng việc này khẳng định có người sai bảo Hứa Phong Bạch, mà người này là ai, Tiêu Mộc Từ càng có khuynh hướng thiên về Kha Tuấn Hân.
Trước không quan tâm kết luận này là đúng hay sai, đã có đối tượng hoài nghi, anh liền điều tra theo phương diện này, một giây cũng không thể trì hoãn.
Tiêu Mộc Từ gọi điện thoại cho Tiết Dập, hỏi anh địa chỉ mấy chỗ bất động sản dưới danh nghĩa của Kha Tuấn Hân.
Tiết Dập biết được An Vũ Hàng mất tích, cũng ngắn ngọn mà nghe hết lý do vì sao Tiêu Mộc Từ lại hoài nghi Kha Tuấn Hân, lập tức từ trong nhà vọt ra, nói bất động sản của Kha Tuấn Hân anh cũng biết, để anh đi tra, cam đoan không bỏ sót. Nếu tìm được An Vũ Hàng, sẽ lập tức thông báo cho Tiêu Mộc Từ.
Tiêu Mộc Từ tin tưởng Tiết Dập, việc này liền giao cho anh. Dù sao thời gian khẩn cấp, anh nên sớm một chút tìm được An Vũ Hàng, có thể đảm bảo An Vũ Hàng bình an, thậm chí không bị thương tổn.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Tiết Dập xong, Tiêu Mộc Từ lại gọi điện thoại cho Kha Ngôn Chiêu, anh cả của Kha Tuấn Hân, hỏi anh ta Kha Tuấn Hân có ở nhà không. Kha Ngôn Chiêu cũng vừa mới về đến nhà, nhận được điện thoại của Tiêu Mộc Từ cũng có chút không hiểu ra sao. Chờ đến lúc mở cửa phòng Kha Tuấn Hân ra, mới phát hiện Kha Tuấn Hân căn bản không có nhà, hơn nữa người trong nhà cũng không biết hắn ra ngoài từ lúc nào…
“Xảy ra chuyện gì?” Kha Ngôn Chiêu hỏi. Dạo gần đây Kha Tuấn Hân xem như an phận, đi ra ngoài chơi đùa cũng sẽ nói với người trong nhà một tiếng, hôm nay đột nhiên không nói tiếng nào đã không thấy tăm hơi, Kha Ngôn Chiêu cũng ẩn ẩn có chút dự cảm không tốt.
“Người yêu của tôi mất tích, vừa gửi tin nhắn cầu cứu cho tôi. Tôi đã tra ra được người cuối cùng mà em ấy gặp mặt, mà người kia vừa lúc có quan hệ với Kha Tuấn Hân. Hiện tại tuy rằng tôi không thể trăm phần trăm xác định là Kha Tuấn Hân bảo người nọ bắt em ấy đi, nhưng lúc này tôi phải tận dụng mọi manh mối toàn lực tìm được em ấy.” Khi Tiêu Mộc Từ nói chuyện, đã cầm chìa khoá xe đi ra khỏi nhà.
Cái gọi là ‘có quan hệ’ của Tiêu Mộc Từ là như thế nào, Kha Ngôn Chiêu rất rõ ràng, người xa lạ có thể có quan hệ với em trai mình, ngoại trừ thân thể và tiền bạc, các khác không cần anh nghi nhiều.
“Tôi đi với cậu.” Kha Ngôn Chiêu nói. Nếu như thật sự là Kha Tuấn Hân làm, quan hệ giữa Kha gia bọn họ và Tiêu gia chỉ sợ cũng triệt để xong đời. Bất kể là người của Tiêu gia có đồng ý cho Tiêu Mộc Từ và chàng trai mà anh ta chỉ mới gặp mặt một lần kia quen nhau hay không, người cầm quyền của Tiêu gia trong tương lai chính là Tiêu Mộc Từ, tuy rằng anh ta là chính khách, nhưng vẫn không thể đắc tội với Tiêu gia.
Tiêu Mộc Từ cũng không cự tuyệt, nói: “Chút nữa tôi gửi địa chỉ qua cho anh, trực tiếp gặp ở bên kia.” Mục đích của anh là quán bar mà Kha Tuấn Hân có đầu tư kia, ngoại trừ bất động sản của Kha Tuấn Hân, nơi đó cũng là nơi Kha Tuấn Hân lẫn Hứa Phong Bạch đều quen thuộc, cho dù tìm không thấy người, ít ra cũng có thể tìm được chút manh mối.
“Được.” Kha Ngôn Chiêu cũng không dài dòng, cúp điện thoại liền ra ngoài, chẳng qua lúc này anh ta tự mình lái xe, không cần tài xế.
Sau khi Tiêu Mộc Từ lên xe, bảo tiêu còn chưa chạy tới, anh lại không muốn chậm trễ thời gia, liền trực tiếp gọi điện thoại dặn dò bảo tiêu chia ra ba nhóm, một nhóm đi tìm Tiết Dập, cùng đi tìm kiếm ở những chỗ bất động sản của Kha Tuấn Hân, một nhóm đi đến những khách sạn Kha Tuấn Hân thường đến để hỏi thăm, một nhóm khác thì trực tiếp chạy đến quán bar hội hợp với anh.
Bên này anh vừa cúp điện thoại, Thư Văn Ngạn bên kia liền gọi đến, Tiết Dập đã nói mọi chuyện cho anh nghe, anh đang chạy tới sở cảnh sát, tìm một vài người quen để lấy camera quan sát, xem có thể tìm được manh mối gì hay không. Tiêu Mộc Từ cũng không cự tuyệt, nhắn anh có phát hiện gì thì lập tức gọi điện thoại cho mình.
Tiêu Mộc Từ và mọi người bên kia vì tìm kiếm An Vũ Hàng mà vội vàng gấp gáp. Trong khi đó bên này, Hứa Phong Bạch vẫn ngồi ở bên giường, nói chuyện với An Vũ Hàng.
Di động của An Vũ Hàng bị đập vỡ, cậu cũng không biết bây giờ là mấy giờ, lúc cậu gởi tin nhắn cho Tiêu Mộc Từ, đã là 7h tối rồi. Hứa Phong Bạch ở chỗ này nói khoảng trên dưới nửa tiếng, chẳng qua thời gian cụ thể là bao nhiêu, An Vũ Hàng vẫn không thể xác định.
“Cảm giác bị nhốt ở đây như thế nào? Có phải cảm thấy không có thiên lý hay không?” Hứa Phong Bạch cười hỏi. Cậu ta biết hiện tại An Vũ Hàng căn bản không có khí lực, cũng không sợ cậu sẽ uy hiếp được mình.
“Đây rốt cục là đâu?” An Vũ Hàng hỏi. Nơi này tuy rằng không có cửa sổ, rất giống tầng hầm, nhưng lại không có hương vị ẩm hoặc mốc meo. Hơn nữa trên tường còn có giấy dán tường, cảm giác như đã từng được đặc biệt tráng trí vậy.
“Một nơi mà người bình thường sẽ tìm không thấy.” Hứa Phong Bạch thần bí cười cười, khuôn mặt vốn dĩ quá mức trắng nõn dưới ánh đèn màu cam ngược lại tạo cảm giác có chút huyết sắc, cũng có thể là cậu ta nói đến quá kích động, thân thể cũng trở nên nóng lên.
Nơi nào mà người bình thường không tìm thấy? An Vũ Hàng nhíu mày, nếu nghĩ rộng ra, nơi như vậy kỳ thật cũng không ít… Điều này khiến trong lòng cậu có chút lo lắng, không biết Tiêu Mộc Từ có thể tìm được cậu hay không.
Cũng có lẽ là nhìn thấu tâm tư của An Vũ Hàng, Hứa Phong Bạch đứng dậy đi đến một mặt tường, không biết xoa ấn cái gì, mặt tường kia chậm rãi hạ xuống, sau mặt tường là một ngăn tủ. Mà khiến An Vũ Hàng kinh ngạc chính là, đồ vật treo trong tủ —— Các loại roi da, dây thừng, nến… Còn có một ít đồ vật câu căn bản không biết tên, cũng không biết là cái gì, rực rỡ muôn màu, chỉnh tề đặt bên trong tủ.
An Vũ Hàng tuy rằng còn chưa rành sự đời, nhưng những thứ này cậu cũng biết chút da lông, cậu không ngờ Hứa Phong Bạch cư nhiên lại đưa cậu đến nên như thế này.
“Sợ sao?” Nhìn sắc mặt An Vũ Hàng không tốt, Hứa Phong Bạch cười nói: “Thời gian lâu, mày sẽ thấy thích chúng nó thôi.”
An Vũ Hàng vốn dĩ định mắng cậu ta ‘Bệnh thần kinh’, nhưng cuối cùng vẫn không mắng ra miệng, hiện tại người là dao thớt, cậu là thịt cá. Khi đối mặt với kẻ điên, không phải mình cũng phải điên theo họ, mà phải biết cách đi đường vòng.
“Cậu nhốt tôi ở đây có lợi ích gì chứ? Để trường học biết được, cậu sẽ bị đuổi học.” An Vũ Hàng cảm thấy Hứa Phong Bạch làm như vậy cũng không sáng suốt.
“Ha ha, mày cũng là đứa ngu mà thôi.” Hứa Phong Bạch ngồi trở lại bên cạnh giường, nói: “Trước không nói chuyện khác, Kha Tuấn Hân hứa với tao, chỉ cần tao giao mày cho anh ta, anh ta sẽ trực tiếp đưa cho tao năm trăm vạn. Có số tiền nay tao có thể làm rất nhiều chuyện, cuộc sống sắp tới cũng không khó khan như hiện tại. Lại nói, tao giao mày cho Kha Tuấn Hân, mày cảm thấy anh ta sẽ dễ dàng buông tha mày? Chụp mấy tấm hình khoả thân, lại quay vài đoạn video của mày, mày dám đi tố giác anh ta sao? Nếu tao không thể tiếp tục ở trường học, mày cũng y chang như vậy thôi. Tao có thể cầm tiền cao chạy xa bay, mày thì sao? Chỉ có thể thân bại danh liệt. Ha ha, kỳ thật tao còn rất chờ mong, bằng khuôn mặt này của mày, chụp xong đem đi bán, cũng có thể kiếm được không ít tiền.”
“Mẹ mày!” An Vũ Hàng tức đến khó thở mà mắng, cậu đã không còn tinh lực để mà để ý xem có chọc giận Hứa Phong Bạch hay không.
“Mẹ tao? Ha ha, bà ấy ở đâu tao cũng không biết, mày mắng tự nhiên. Dù sao nghĩ đến kết cục của mày còn thảm hơn tao, tao liền thoả mãn.” Hứa Phong Bạch cười nói.
An Vũ Hàng cũng không quen mắng chửi người khác, đối mặt với loại thái độ muốn mắng gì thì tuỳ này của Hứa Phong Bạch càng là không biết nói gì. Nói thật, cậu cũng không cảm thấy sợ hãi, chỉ là cảm thấy vô lực, tư duy của kẻ điên cậu không lý giải được, cũng không muốn bị đồng hoá.
Cửa sắt lần thứ hai bị đẩy ra từ bên ngoài, Kha Tuấn Hân mang theo nụ cười ngả ngớn đi vào. Nhìn thấy Kha Tuấn Hấn, Hứa Phong Bạch thu hồi bộ dáng kiêu ngạo vừa rồi, đứng dậy lui sang một bên, cúi đầu không nói.
An Vũ Hàng nhìn Kha Tuấn Hân cười đến ghê tởm, chuyển tâm mắt sang nơi khác, căn bản lười nhìn hắn ta.
Kha Tuấn Hân nhìn An Vũ Hàng nằm nghiêng trên giường, toàn thân vô lực, cười cười vuốt vuốt tóc Hứa Phong Bạch một phen, nói: “Làm không tệ, đi đi, tự mình chơi, đừng quấy rầy tôi.”
Hứa Phong Bạch không nói một lời mà xoay người rời đi ra ngoài, tựa như một con rối gỗ nghe lời.
Đợi khi Hứa Phong Bạch đi xa, Kha Tuấn Hân đi đến bên giường, nâng cằm An Vũ Hàng, khiến cậu nhìn về phía mình, cười nói: “Hiện tại bộ dáng toàn thân vô lực này của em đặc biệt hấp dẫn, biết không?”
“Cút!” An Vũ Hàng phun ra một chữ.
Kha Tuấn Hân cười đến sáng lạn, “Đây là địa bàn của tôi, em vẫn là thành thật một chút đi.” Nói xong, hắn liền buông An Vũ Hàng ra, đi đến trước ngăng tủ, bắt đầu chọn đồ, vừa chọn vừa nói: “Không ngờ em thoạt nhìn đơn thuần, thủ đoạn lại không tầm thường ha. Cư nhiên có thể khiến cho ba của Tiêu Mộc Từ đồng ý hai người quen nhau.”
An Vũ Hàng không nói chuyện. Ba của Tiêu Mộc Từ không nói gì, nhưng chỗ khó là mẹ của anh.
Kha Tuấn Hân ném dây thừng và vài thứ linh tinh khác vừa chọn được lên trên giường, sau đó quay người đi về phía cậu, nhìn thấy di động bị đạp nát trên nền đất, cười ha ha đá nó văng ra, nói: “Thế nào, xin Tiêu Mộc Từ giúp đỡ? Chẳng qua hiện tại nó hẳn là không rảnh mà quan tâm em đâu? Nó và Emmy không phải đang bề bộn tạo scandal sao?”
Nói đến scandal của Tiêu Mộc Từ, trong long An Vũ Hàng càng đau xót. Gần đây cậu thật sự là gặp rất nhiều chuyện, mệt chết đi được, áp lực cũng lớn, chỉ có thể bám víu vào niềm tin dành cho Tiêu Mộc Từ như cọng rơm cứu mạng, cố gắng mà giữ vững tinh thần, há to mồm mà hô hấp, không để cho những thứ cảm xúc mặt trái này nhấn chìm mình.
“Không liên quan đến anh.” An Vũ Hàng thấp giọng nói.
“Hiện nay thì nói không liên quan đến tôi, chờ khi em thành người của tôi rồi, liền có liên quan đến tôi thôi. Đến lúc đó, Tiêu Mộc Từ khẳng định sẽ không cần em nữa.” Kha Tuấn Hân nới lỏng dây thừng trong tay, đi đến bên giường, chuẩn bị trói An Vũ Hàng.
Lúc này An Vũ Hàng cũng không biết lấy khí lực từ đâu, có lẽ là bản năng sinh tồn, cậu đột nhiên ngồi dậy, dùng sức đẩy Kha Tuấn Hân một phen, sau đó cố sức mà nhảy xuống giường.
Kha Tuấn Hân cũng sửng sốt, thuốc tiêm cho An Vũ Hàng có dược hiệu như thế nào, Kha Tuấn Hân rất rõ ràng, nhưng không ngờ An Vũ Hàng cư nhiên còn có khí lực bỏ chạy. Lần này thì hắn nổi giận, một bước xông lên phía trước, kéo An Vũ Hàng đã chạy gần tới cửa trở lại, nặng nề ném lên giường, “Cho em mặt mũi em lại không cần, vậy đừng trách tôi không khách khí.” Nói xong, Kha Tuấn Hân bắt đầu xé rách quần áo An Vũ Hàng.
“Cút mẹ anh đi! Kha Tuấn Hân, buông ra!” An Vũ Hàng vừa đá vừa đánh, nhưng lúc nãy chạy xuống giường đã dùng hết toàn bộ khí lực còn sót lại của cậu, hiện tại cậu đánh Kha Tuấn Hân, căn bản không dùng bao nhiêu lực, hơn nữa cơ bắp còn đau nhức.
“Thật vất vả thừa dịp Tiêu Mộc Từ không rảnh để ý đến em mà thu em vào tay, sao tôi có thể buông tha cho em được.” Kha Tuấn Hân nói xong, liền lột cái áo sơmi đã bị xé rách hơn một nửa của An Vũ Hàng xuống, sau đó đè chặt cậu xuống giường. Cúi đầu xuống muốn hôn cậu.
Nhưng không đợi hắn đụng đến thân thể của An Vũ Hàng, cửa sắt đã ‘phanh’ một tiếng bị người bên ngoài đá văng. Kha Tuấn Hân còn chưa phục hồi lại tinh thần, đã bị người ta xách từ trên giường lên, một quyền đấm thẳng vào bụng, ngay sau đó lại là một cước đá tới, quán tính khiến cho cả người của hắn bay thẳng đi đập vào ngăn tủ đựng đủ thứ lung tung.
Khi An Vũ Hàng nhìn thấy Tiêu Mộc Từ sắc mặt âm trầm xông tới, hốc mắt liền nóng lên, trong lòng nhất thời yên ổn trở lại.
Đồ vật treo trong tủ rơi xuống nện trên người Kha Tuấn Hân, hắn cũng không rảnh mà để ý, dạ dày bị đánh đến trào dịch chua, phía sau lưng lại đập vào ngăn tủ, đau đớn từng chập, phẫn hận mà ngẩng đầu nhìn về phía người vừa tới, mới phát hiện người đột nhiên xông tới cư nhiên là Tiêu Mộc Từ.
“Sao mày lại tìm được đến đây?!” Kha Tuấn Hân rống cổ họng gào lên.
Ánh mắt Tiêu Mộc Từ nhìn chằm chằm vào hắn đến mức sắp phun hoả, thực hận không thể ngay lập tức giết chết Kha Tuấn Hân, nhưng so với việc giết chết tên khốn nạn này, anh càng quan tâm an nguy của An Vũ Hàng hơn. Bước nhanh đến bên giường, nhìn An Vũ Hàng không chút khí lực nằm đó, Tiêu Mộc Từ thật cẩn thận mà nâng cậu dậy, nói: “Vũ Hàng, anh đến rồi, đừng sợ.”
Hiện tại ngay cả khí lực nắm lấy tay áo của anh An Vũ Hàng cũng chẳng có, chỉ có thể gật gật đầu, chôn mặt trong ngực Tiêu Mộc Từ. Tiêu Mộc Từ cởi áo khoác, bao bọc An Vũ Hàng lại thật kỹ, chẩm rãi chỉnh lý lại mái tóc cậu, hỏi: “Đau chỗ nào? Có bị thương không?”
“Em không sao, chỉ là không có khí lực mà thôi.” An Vũ Hàng chi tiết đáp.
Tiêu Mộc Từ đau lòng hôn lên trán An Vũ Hàng, nói: “Thực xin lỗi, anh đến muộn.”
“Không muộn.” Đối với An Vũ Hàng mà nói thật sự không muộn, có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy tìm được cậu, đã thực không dễ dàng.
“Mày vào bằng cách nào? Người đâu hết rồi? Chết hết rồi sao?! Cư nhiên để nó xông vào!” Nhìn miếng thịt ăn tới miệng còn bay đi, Kha Tuân Hân giận dữ la hét về phía cửa.
Lúc này, vài người đàn ông bị đánh đến mặt mũi bầm dập bị bảo tiêu ném vào, Kha Ngôn Chiêu cũng đi theo phía sau, nhìn Kha Tuấn Hân ngồi giữa một đống tạp vật, cũng giận run cả người, đi vào liền cho hắn mấy đá.
Kha Tuấn Hân vốn đã nổi máu điên, nhìn thấy anh trai mình từ trên cao nhìn xuống đá mình như vậy, nhất thời lửa giận lại trào lên, cũng không để ý đau đớn trên người mà nhào lên muốn đánh Kha Ngôn Chiêu.
Kha Ngôn Chiêu tuy là chính khách, nhưng chưa bao giờ lơ là rèn luyện. Trong khi đó Kha Tuấn Hân nhiều năm túng dục quá độ căn bản không phải là đối thủ của anh, Kha Ngôn Chiêu vài cái liền đánh cho Kha Tuấn Hân quỳ rạp trên mặt đất.
Nhìn đứa em trai chỉ biết gây thất vọng, lửa giận trong lòng Kha Ngôn Chiêu hoàn toàn không nhỏ so với với Tiêu Mộc Từ. Áp chế lửa giận, đi đến trước mặt Tiêu Mộc Từ, Kha Ngôn Chiêu nói: “Xin lỗi, là nhà chúng tôi không trông chừng kỹ nó. Việc này tôi sẽ cho cậu lời giải thích rõ ràng.”
Tiêu Mộc Từ nhìn thoáng qua Kha Tuấn Hân, ôm lấy An Vũ Hàng, nói: “Việc này chúng ta hôm nào bàn lại sau.” So với giết chết Kha Tuấn Hân, anh càng lo lắng cho tinh thần và thân thể của An Vũ Hàng, anh có thể cảm giác cả người An Vũ Hàng mềm oặc, cũng không biết bị như thế nào.
“Được.” Kha Ngôn Chiêu lập tức gật đầu.
Tiêu Mộc Từ không nói thêm nữa, ôm An Vũ Hàng, dưới sự mở đường và hộ tống của bảo tiêu liền rời khỏi quán bar.
Mà hiện nay là trung tâm của scandal, bên cạnh Tiêu Mộc Từ không thiếu nhất chính là phóng viên. Có mấy phóng viên thấy Tiêu Mộc Từ vội vàng ra khỏi cửa, liền lặng lẽ đi theo đến đây, muốn nhìn xem có thể khai thác được đề tài gì hay không. Khi nhìn thấy Tiêu Mộc Từ ôm một người từ trong quán bar đi ra, bọn họ tuy rằng không biết tình huống thế nào, nhưng vẫn rất nhanh mà ấn xuống nút chụp ảnh.
Tiêu Mộc Từ cũng không để ý tới bọn họ, mặc cho họ chụp, dù sao anh cũng đã che An Vũ Hàng rất kín kẽ. Việc này nếu có lên báo, Kha gia sẽ càng đau đầu hơn so với anh, vừa lúc có thể mượn tay Kha gia trực tiếp đóng cửa nơi này.
Sau khi lên xe, Tiêu Mộc Từ hạ thấp ghế phó lái xuống, lại tìm bình đựng nước đến đút cho An Vũ Hàng uống vài hớp, sờ sờ khuôn mặt lạnh lẽo của cậu, đau lòng nói: “Giờ anh đưa em đi bệnh viện.”
“Vâng.” An Vũ Hàng đáp lại.
Tiêu Mộc Từ lấy cái chăn ở ghế sau lên, đắp lên người cậu, lúc này mới khởi động xe chạy đến bệnh viện. Xe của bảo tiêu đi theo ngay phía sau bọn họ, chủ yếu là vì ngăn cánh đám phóng viên.
Sau khi đến bệnh viên, bác sĩ liên hệ lúc đi trên đường đã đứng chờ sẵn ngoài cửa. Vị bác sĩ này cũng là bác sĩ tư nhân của Tiêu gia, người của Tiêu gia có gì không thoải mái sẽ trực tiếp tìm ông. Hôm nay vị bác sĩ này kỳ thật đã tan ca, nhưng bị một cú điện thoại của Tiêu Mộc Từ lại quay trở lại bệnh viện. Dù sao thiết bị chữa bệnh của bệnh viện có đầy đủ hết, kiểm tra này nọ cũng thuận tiện.
Đậu xe xong, Tiêu Mộc Từ ôm An Vũ Hàng ra, sau đó cùng bác sĩ đi vào phòng bệnh. Có hai người bảo tiêu đi theo, làm trợ thủ cho Tiêu Mộc Từ, những người khác thì trông chừng đám phóng viên, phòng ngừa bọn họ lẻn vào bệnh viện, quấy rầy An Vũ Hàng kiểm tra.
Trải qua một loạt kiểm tra, bác sĩ xem số liệu kết quả các hạng mục, nói cho Tiêu Mộc Từ biết, An Vũ Hàng không sao cả, chỉ là bị tiêm thuốc có chứa nhiều thành phần thuốc an thần, toàn thân vô lực cũng có liên quan đến thành phần của thuốc. Không có gì trở ngại, trở về nghỉ ngơi thật tốt là được.
Tiêu Mộc Từ lúc này mới yên lòng. Nhìn An Vũ Hàng nằm trên giường ngủ, cẩn thận mà ôm cậu lên, sau khi cám ơn bác sĩ liền rời khỏi bệnh viện, lên xe về nhà.
Hết –
Đầu đau đến mức giật thình thịch từng cơn, An Vũ Hàng cũng không cố gắng đứng dậy nữa, ngược lại bắt đầu dùng bàn tay không có bao nhiêu khí lực tìm kiếm trên người mình, chờ cậu sờ được di động nằm trong túi áo khoác, trong lòng liền thở ra một hơi nhẹ nhàng, may mắn di động còn ở đây.
Hai tay cầm lấy di động, An Vũ Hàng bấm số điện thoại của Tiêu Mộc Từ, nhưng không đợi cậu gọi qua, cửa phòng liền bị người ta mở ra từ bên ngoài. An Vũ Hàng biết cậu không có thời gian để gọi điện thoại, dưới tình thế cấp bách chỉ có thể trực tiếp gửi tin nhắn, bấm một chuỗi số ‘9’ rồi gửi đi.
Tin nhắn vừa mới gửi đi, di động đã bị người đoạt đi. An Vũ Hàng giương mắt nhìn về phía người vừa tới, người bước vào không phải là ai khác, đúng là Hứa Phong Bạch.
Hứa Phong Bạch nhíu mày nhìn cậu, cầm điện thoại trực tiếp ném xuống đất, còn hung hăng giẫm cho mấy cái, màn hình di động lập tức bị đạp vỡ, không còn sáng lên nữa, “Không ngờ mày tỉnh lại nhanh vậy, là tao sơ suất, cư nhiên quên lấy di động đi.” Cậu ta cũng là lần đầu tiên làm loại chuyện này, khó tránh khỏi việc không đủ chu toàn.
An Vũ Hàng không nói chuyện, cậu thật sự làm thế nào cũng không ngờ tới Hứa Phong Bạch sẽ bắt cóc mình, hơn nữa nhìn thái độ của cậu ta, hẳn là rất quen thuộc nơi này, nếu không cũng sẽ không thể tuỳ ý tiến vào, còn một bộ thản nhiên tự đắc. Chẳng qua, cậu là một sinh viên nghèo, Hứa Phong Bạch bắt cậu tới đây làm gì? Cho dù muốn bắt cóc tống tiền, ba mẹ của cậu cũng không có tiền mà đưa…
Nhìn An Vũ Hàng nằm trên giường, sắc mặt có chút tái nhợt, Hứa Phong Bạch thu liễm lửa giận, ngồi xuống cạnh giường hỏi: “Có muốn biết đây là chỗ nào hay không?”
Một nửa khuôn mặt của An Vũ Hàng chôn ở trong nệm giường, vẫn không đáp lại lời nào. Kỳ thật trong lòng cậu vẫn có chút lo lắng, sợ Tiêu Mộc Từ đọc không hiểu tin nhắn cầu cứu của cậu, hoặc là di động của Tiêu Mộc Từ hết pin, không nhận được tin nhắn. Tuy rằng có rất nhiều suy nghĩ tiêu cực hiện lên trong đầu, nhưng cậu vẫn quyết định tin tưởng Tiêu Mộc Từ, việc này đối với cậu mà nói đã trở thành bản năng, tại thời điểm gặp nguy hiểm, việc đầu tiên mà cậu nghĩ đến chính là tìm Tiêu Mộc Từ…
Hứa Phong Bạch cũng không để ý cậu giữ im lặng, tự mình nói tiếp: “Mày có biết tao ghét mày đến cỡ nào hay không?”
An Vũ Hàng hơi hơi nhíu mày, cậu và Hứa Phong Bạch cũng chẳng có tiếp xúc gì, sự chán ghét này từ đâu mà ra?
“Nói thật cho mày biết, chuyện bài post đăng trên diễn đàn của trường và tạt coca lên chăn của mày, đều là tao làm.” Ánh mắt Hứa Phong Bạch vừa hung ác vừa nham hiểm mà nhìn cậu.
“Vì sao?” An Vũ Hàng mở miệng hỏi, kỳ thật cậu cũng không muốn biết nguyên nhân, nhưng nhìn bộ dạng này của Hứa Phong Bạch, nếu như cậu cứ tiếp tục không nói lời nào, chỉ sợ cậu ta sẽ phát điên.
“Bởi vì Kha Tuấn Hân.” Hứa Phong Bạch nói.
“Kha Tuấn Hân?” An Vũ Hàng có chút kinh ngạc, cậu không ngờ Hứa Phong Bạch cư nhiên có thể có quan hệ với Kha Tuấn Hân.
“Ha ha, mày còn không biết chứ gì? Lúc năm nhất tao đã quen với Kha Tuấn Hân, ngay từ đầu cũng bất quá là trao đổi theo nhu cầu, tao cần tiền, anh ấy cần có người chơi đùa với mình. Cho nên lúc trước anh ấy cầm một sấp tiền đưa cho tao, tao liền đồng ý. Quen anh ấy, anh ấy cũng không ít lần gây sức ép với tao, tuy rằng tao thống hận những điều này, nhưng lại không muốn đối đầu với tiền bạc. Nhưng dần dần, tao phát hiện tao cư nhiên thích anh ấy, cụ thể thích cái gì ở anh ấy tao cũng không rõ. Con người của anh ấy tuy rằng tính tình kém một chút, nhưng tao có thể cảm giác được bọn tao là cùng một loại người, hy vọng được anh ấy chú ý, hy vọng được anh ấy độc chiếm. Nhưng một năm trôi qua, anh ấy liền đá tao. Sau khi rời khỏi anh ấy, mỗi ngày của tao đều thực thống khổ. Mày biết không? Muốn nghiện rất dễ, cai nghiện mới khó.” Hứa Phong Bạch âm trầm cười, tiếp tục nói: “Khi tao gặp lại anh ấy, là lúc anh ấy đến trường tìm mày. Khiến tao ngoài ý muốn chính là, anh ấy cư nhiên theo đuổi mày. Lấy hiểu biết của tao với anh ấy, anh ấy coi trong người nào vẫn luôn trực tiếp ném tiền cho họ, không ngờ tới, anh ấy lại theo đuổi mày! Tao vẫn luôn nghĩ, có khi nào anh ấy là bởi vì mày, nên mới đá ta?!”
An Vũ Hàng nhìn Hứa Phong Bạch càng nói càng hưng phấn, cảm giác người này thật sự điên rồi. Nếu là bình thường, không ai lại đi thích loại người như Kha Tuấn Hân!
“Đều là đồng tính luyến ái, mày dựa vào cái gì mà giả vờ thanh cao? Dựa vào cái gì để anh ấy theo đuổi mày?” Hứa Phong Bạch phẫn nộ mà trừng cậu, bỗng nhiên lại nở nụ cười: “Chẳng qua cũng nhờ mày từ chối anh ấy, anh ấy mới có thể đến tìm tao. Nhờ tao giúp đỡ anh ấy giám thị hành động của mày, nhìn mày mỗi ngày làm những gì, đi cùng với ai.”
An Vũ Hàng trong lòng mắng một tiếng ‘Biến thái’, cậu thật không ngờ bản thân cư nhiên còn bị giám thị. Nghĩ như vậy, An Vũ Hàng hỏi: “Cậu chơi game cũng là vì đặc biệt đến giám thị tôi?”
“Đúng.” Hứa Phong Bạch chẳng chút giấu diếm gật gật đầu, “Dù sao tao giám thị mày càng nhiều phương diện, Kha Tuấn Hân lại cho tiền tao càng nhiều. Game mà thôi, lại không phải chuyện gì lớn, dù sao bình thường tao cũng có chơi.”
Một người sống như kiểu Kha Tuấn Hân quả thật rất đáng giận, nhưng sống như Hứa Phong Bạch, An Vũ Hàng chỉ cảm thấy bi ai.
“Chẳng qua càng chú ý chuyện của mày, tao lại càng cảm thấy ghen tị.” Hứa Phong Bạch như thể thần kinh mà túm lấy tóc An Vũ Hàng, nhưng thực nhanh liền buông lỏng tay, nhìn cậu nói: “Đều là con người, vì cái gì mày có thể được người ta nâng trong lòng bàn tay mà yêu thương, tao lại phải gặp loại đối đãi này.” Nói xong, Hứa Phong Bạch kéo áo ra.
An Vũ Hàng nhìn trên người cậu ta từng đạo vết thương ứ máu, câu cau mày mở to hai mắt nhìn, cậu biết đây nhất định là bị người ta đánh, nhưng vì sao lại đánh thì cậu không rõ.
“Sao nào? Không biết vì sao mà có hả?” Hứa Phong Bạch cười cười, cúi người tới gần An Vũ Hàng, hỏi: “Nhìn mày như vậy hẳn là cái gì cũng chẳng biết đâu ha, nếu không có cần tao giúp biến mày thành giống như tao hay không? Kha Tuấn Hân khẳng định rất thích.”
An Vũ Hàng nhìn cậu ta, Hứa Phong Bạch và cậu căn bản là người của hai thế giới, loại giới hạn này không nằm ở gia thế, mà nằm ở nội tâm, tính cách đến cách đối nhân xử thế…
Song song thời gian đó, Tiêu Mộc Từ nhìn thấy tin nhắn chỉ vỏn vẹn chuỗi số 9 kia do An Vũ Hàng gửi tới, lập tức ý thức được An Vũ Hàng có thể đang gặp nguy hiểm. Dãy số này có lẽ rất nhiều người sẽ cảm thấy có thể là bấm nhầm, nhưng là một game thủ của , đối với số ‘9’ này lại tương đối mẫn cảm.
Rất nhiều game thủ bị giết ngoài dã ngoại, hy vọng những game thủ trị liệu khác đi ngang qua có thể cứu mình sống lại, đều sẽ đánh một chuỗi số 9 trên kênh phụ cận hoặc là kênh bản đồ, ngụ ý chính là ‘Cứu’. Bình thường khi trị liệu nhìn thấy chuỗi số này, liền sẽ dừng lại, cứu sống người kia.
Cho nên Tiêu Mộc Từ căn bản không hề hoài nghi An Vũ Hàng có thể sẽ bấm sai, liền trực tiếp bấm điện thoại gọi đi. Nhưng di động của An Vũ Hàng lại thông báo tắt máy. Tiêu Mộc Từ lại lập tức gọi cho Viên Gia, hỏi cậu có nhìn thấy An Vũ Hàng hay không.
“Vũ Hàng? Không thấy anh ơi. Em còn định chút nữa gọi điện thoại cho cậu ấy, hỏi cậu ấy sao còn chưa trở về phòng ngủ nữa nè.” Viên Gia ở đầu bên kia điện thoại đáp.
“Cậu hiện tại, lập tức, tìm tất cả những người cậu có thể tìm được, hỏi họ xem có thấy An Vũ Hàng hay không.” Tiêu Mộc Từ nghiêm túc nói. Tuy rằng anh sốt ruột, nhưng vẫn phải cố gắng giữ tỉnh táo, dùng hết thảy biện pháp để tìm cho được An Vũ Hàng.
“Làm sao vậy?” Viên Gia cũng nghe ra sự tình có chút không đúng.
“Vũ Hàng gửi cho anh một tin nhắn, chỉ có một chuỗi số 9, di động của em ấy lại không gọi được, anh hoài nghi em ấy đã xảy ra chuyện.” Tiêu Mộc Từ ngắn gọi nói. Thường ngày bọn họ tương đối thích chat Wechat, lần này An Vũ Hàng lại gửi SMS, cũng là một trong những điểm khác thường.
Nghe anh nói xong, Viên Gia lập tức nói: “Vâng, em đi hỏi ngay đây. Có tin tức sẽ điện thoại cho anh.” Nói xong, Viên Gia cũng không để cái gì là lễ phép, trực tiếp cúp điện thoại.
Tiêu Mộc Từ cũng không nhàn rỗi, lập tức gọi điện thoại về nhà, nhờ quản gia sắp xếp 20 bảo tiêu thân thủ tốt nhất đến dưới lầu nhà anh. Quản gia còn chưa kịp hỏi thêm câu nào, điện thoại đã bị cúp máy. Quản gia cảm thấy hẳn là gặp phải chuyện khó giải quyết, liền lập tức đi an bài.
Sau khi Viên Gia bên này cúp điện thoại, liền nói mọi chuyện cho Thời Nhiễm và Địch Tư Húc nghe, cả hai người cũng gấp gáp, giúp đỡ Viên Gia tìm người hỏi thăm. Viên Gia và Thời Nhiễm gọi điện thoại cho những người quen biết ở chung quanh, Địch Tư Húc lại không quen biết nhiều người bằng họ, suy nghĩ một chút, liền mở group chat của lớp và của khoa, bắt đầu hỏi thăm.
Lần này vừa hỏi, quả nhiên có manh mối, có bạn học nhìn thấy sau khi An Vũ Hàng trở về trường học, ở lối đi bộ có hàn huyên với Hứa Phong Bạch trong chốc lát, sau đó hai người liền cùng nhau rời đi. Hứa Phong Bạch làm người tuy rằng bình thường cũng không nổi bậc cho lắm, nhưng là thành viên của hội sinh viên, lại là chủ lực của báo trường, vẫn có không ít người nhận thức cậu ta.
Biết được tình huống, Địch Tư Húc lập tức nói cho Viên Gia, Viên Gia liền gọi điện thoại cho Tiêu Mộc Từ.
Ngay khi Tiêu Mộc Từ nghe được cái tên ‘Hứa Phong Bạch’, lập tức liên tưởng đến Kha Tuấn Hân. Kha Tuấn Hân và Hứa Phong Bạch có quan hệ mờ ám, hoặc là nói quan hệ tiền bạc. An Vũ Hàng đi theo Hứa Phong Bạch rời khỏi trường học liền mất tích, cũng gửi tin nhắn cầu cứu cho anh, anh không tin một sinh viên như Hứa Phong Bạch dám bắt cóc An Vũ Hàng, sau lưng việc này khẳng định có người sai bảo Hứa Phong Bạch, mà người này là ai, Tiêu Mộc Từ càng có khuynh hướng thiên về Kha Tuấn Hân.
Trước không quan tâm kết luận này là đúng hay sai, đã có đối tượng hoài nghi, anh liền điều tra theo phương diện này, một giây cũng không thể trì hoãn.
Tiêu Mộc Từ gọi điện thoại cho Tiết Dập, hỏi anh địa chỉ mấy chỗ bất động sản dưới danh nghĩa của Kha Tuấn Hân.
Tiết Dập biết được An Vũ Hàng mất tích, cũng ngắn ngọn mà nghe hết lý do vì sao Tiêu Mộc Từ lại hoài nghi Kha Tuấn Hân, lập tức từ trong nhà vọt ra, nói bất động sản của Kha Tuấn Hân anh cũng biết, để anh đi tra, cam đoan không bỏ sót. Nếu tìm được An Vũ Hàng, sẽ lập tức thông báo cho Tiêu Mộc Từ.
Tiêu Mộc Từ tin tưởng Tiết Dập, việc này liền giao cho anh. Dù sao thời gian khẩn cấp, anh nên sớm một chút tìm được An Vũ Hàng, có thể đảm bảo An Vũ Hàng bình an, thậm chí không bị thương tổn.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Tiết Dập xong, Tiêu Mộc Từ lại gọi điện thoại cho Kha Ngôn Chiêu, anh cả của Kha Tuấn Hân, hỏi anh ta Kha Tuấn Hân có ở nhà không. Kha Ngôn Chiêu cũng vừa mới về đến nhà, nhận được điện thoại của Tiêu Mộc Từ cũng có chút không hiểu ra sao. Chờ đến lúc mở cửa phòng Kha Tuấn Hân ra, mới phát hiện Kha Tuấn Hân căn bản không có nhà, hơn nữa người trong nhà cũng không biết hắn ra ngoài từ lúc nào…
“Xảy ra chuyện gì?” Kha Ngôn Chiêu hỏi. Dạo gần đây Kha Tuấn Hân xem như an phận, đi ra ngoài chơi đùa cũng sẽ nói với người trong nhà một tiếng, hôm nay đột nhiên không nói tiếng nào đã không thấy tăm hơi, Kha Ngôn Chiêu cũng ẩn ẩn có chút dự cảm không tốt.
“Người yêu của tôi mất tích, vừa gửi tin nhắn cầu cứu cho tôi. Tôi đã tra ra được người cuối cùng mà em ấy gặp mặt, mà người kia vừa lúc có quan hệ với Kha Tuấn Hân. Hiện tại tuy rằng tôi không thể trăm phần trăm xác định là Kha Tuấn Hân bảo người nọ bắt em ấy đi, nhưng lúc này tôi phải tận dụng mọi manh mối toàn lực tìm được em ấy.” Khi Tiêu Mộc Từ nói chuyện, đã cầm chìa khoá xe đi ra khỏi nhà.
Cái gọi là ‘có quan hệ’ của Tiêu Mộc Từ là như thế nào, Kha Ngôn Chiêu rất rõ ràng, người xa lạ có thể có quan hệ với em trai mình, ngoại trừ thân thể và tiền bạc, các khác không cần anh nghi nhiều.
“Tôi đi với cậu.” Kha Ngôn Chiêu nói. Nếu như thật sự là Kha Tuấn Hân làm, quan hệ giữa Kha gia bọn họ và Tiêu gia chỉ sợ cũng triệt để xong đời. Bất kể là người của Tiêu gia có đồng ý cho Tiêu Mộc Từ và chàng trai mà anh ta chỉ mới gặp mặt một lần kia quen nhau hay không, người cầm quyền của Tiêu gia trong tương lai chính là Tiêu Mộc Từ, tuy rằng anh ta là chính khách, nhưng vẫn không thể đắc tội với Tiêu gia.
Tiêu Mộc Từ cũng không cự tuyệt, nói: “Chút nữa tôi gửi địa chỉ qua cho anh, trực tiếp gặp ở bên kia.” Mục đích của anh là quán bar mà Kha Tuấn Hân có đầu tư kia, ngoại trừ bất động sản của Kha Tuấn Hân, nơi đó cũng là nơi Kha Tuấn Hân lẫn Hứa Phong Bạch đều quen thuộc, cho dù tìm không thấy người, ít ra cũng có thể tìm được chút manh mối.
“Được.” Kha Ngôn Chiêu cũng không dài dòng, cúp điện thoại liền ra ngoài, chẳng qua lúc này anh ta tự mình lái xe, không cần tài xế.
Sau khi Tiêu Mộc Từ lên xe, bảo tiêu còn chưa chạy tới, anh lại không muốn chậm trễ thời gia, liền trực tiếp gọi điện thoại dặn dò bảo tiêu chia ra ba nhóm, một nhóm đi tìm Tiết Dập, cùng đi tìm kiếm ở những chỗ bất động sản của Kha Tuấn Hân, một nhóm đi đến những khách sạn Kha Tuấn Hân thường đến để hỏi thăm, một nhóm khác thì trực tiếp chạy đến quán bar hội hợp với anh.
Bên này anh vừa cúp điện thoại, Thư Văn Ngạn bên kia liền gọi đến, Tiết Dập đã nói mọi chuyện cho anh nghe, anh đang chạy tới sở cảnh sát, tìm một vài người quen để lấy camera quan sát, xem có thể tìm được manh mối gì hay không. Tiêu Mộc Từ cũng không cự tuyệt, nhắn anh có phát hiện gì thì lập tức gọi điện thoại cho mình.
Tiêu Mộc Từ và mọi người bên kia vì tìm kiếm An Vũ Hàng mà vội vàng gấp gáp. Trong khi đó bên này, Hứa Phong Bạch vẫn ngồi ở bên giường, nói chuyện với An Vũ Hàng.
Di động của An Vũ Hàng bị đập vỡ, cậu cũng không biết bây giờ là mấy giờ, lúc cậu gởi tin nhắn cho Tiêu Mộc Từ, đã là 7h tối rồi. Hứa Phong Bạch ở chỗ này nói khoảng trên dưới nửa tiếng, chẳng qua thời gian cụ thể là bao nhiêu, An Vũ Hàng vẫn không thể xác định.
“Cảm giác bị nhốt ở đây như thế nào? Có phải cảm thấy không có thiên lý hay không?” Hứa Phong Bạch cười hỏi. Cậu ta biết hiện tại An Vũ Hàng căn bản không có khí lực, cũng không sợ cậu sẽ uy hiếp được mình.
“Đây rốt cục là đâu?” An Vũ Hàng hỏi. Nơi này tuy rằng không có cửa sổ, rất giống tầng hầm, nhưng lại không có hương vị ẩm hoặc mốc meo. Hơn nữa trên tường còn có giấy dán tường, cảm giác như đã từng được đặc biệt tráng trí vậy.
“Một nơi mà người bình thường sẽ tìm không thấy.” Hứa Phong Bạch thần bí cười cười, khuôn mặt vốn dĩ quá mức trắng nõn dưới ánh đèn màu cam ngược lại tạo cảm giác có chút huyết sắc, cũng có thể là cậu ta nói đến quá kích động, thân thể cũng trở nên nóng lên.
Nơi nào mà người bình thường không tìm thấy? An Vũ Hàng nhíu mày, nếu nghĩ rộng ra, nơi như vậy kỳ thật cũng không ít… Điều này khiến trong lòng cậu có chút lo lắng, không biết Tiêu Mộc Từ có thể tìm được cậu hay không.
Cũng có lẽ là nhìn thấu tâm tư của An Vũ Hàng, Hứa Phong Bạch đứng dậy đi đến một mặt tường, không biết xoa ấn cái gì, mặt tường kia chậm rãi hạ xuống, sau mặt tường là một ngăn tủ. Mà khiến An Vũ Hàng kinh ngạc chính là, đồ vật treo trong tủ —— Các loại roi da, dây thừng, nến… Còn có một ít đồ vật câu căn bản không biết tên, cũng không biết là cái gì, rực rỡ muôn màu, chỉnh tề đặt bên trong tủ.
An Vũ Hàng tuy rằng còn chưa rành sự đời, nhưng những thứ này cậu cũng biết chút da lông, cậu không ngờ Hứa Phong Bạch cư nhiên lại đưa cậu đến nên như thế này.
“Sợ sao?” Nhìn sắc mặt An Vũ Hàng không tốt, Hứa Phong Bạch cười nói: “Thời gian lâu, mày sẽ thấy thích chúng nó thôi.”
An Vũ Hàng vốn dĩ định mắng cậu ta ‘Bệnh thần kinh’, nhưng cuối cùng vẫn không mắng ra miệng, hiện tại người là dao thớt, cậu là thịt cá. Khi đối mặt với kẻ điên, không phải mình cũng phải điên theo họ, mà phải biết cách đi đường vòng.
“Cậu nhốt tôi ở đây có lợi ích gì chứ? Để trường học biết được, cậu sẽ bị đuổi học.” An Vũ Hàng cảm thấy Hứa Phong Bạch làm như vậy cũng không sáng suốt.
“Ha ha, mày cũng là đứa ngu mà thôi.” Hứa Phong Bạch ngồi trở lại bên cạnh giường, nói: “Trước không nói chuyện khác, Kha Tuấn Hân hứa với tao, chỉ cần tao giao mày cho anh ta, anh ta sẽ trực tiếp đưa cho tao năm trăm vạn. Có số tiền nay tao có thể làm rất nhiều chuyện, cuộc sống sắp tới cũng không khó khan như hiện tại. Lại nói, tao giao mày cho Kha Tuấn Hân, mày cảm thấy anh ta sẽ dễ dàng buông tha mày? Chụp mấy tấm hình khoả thân, lại quay vài đoạn video của mày, mày dám đi tố giác anh ta sao? Nếu tao không thể tiếp tục ở trường học, mày cũng y chang như vậy thôi. Tao có thể cầm tiền cao chạy xa bay, mày thì sao? Chỉ có thể thân bại danh liệt. Ha ha, kỳ thật tao còn rất chờ mong, bằng khuôn mặt này của mày, chụp xong đem đi bán, cũng có thể kiếm được không ít tiền.”
“Mẹ mày!” An Vũ Hàng tức đến khó thở mà mắng, cậu đã không còn tinh lực để mà để ý xem có chọc giận Hứa Phong Bạch hay không.
“Mẹ tao? Ha ha, bà ấy ở đâu tao cũng không biết, mày mắng tự nhiên. Dù sao nghĩ đến kết cục của mày còn thảm hơn tao, tao liền thoả mãn.” Hứa Phong Bạch cười nói.
An Vũ Hàng cũng không quen mắng chửi người khác, đối mặt với loại thái độ muốn mắng gì thì tuỳ này của Hứa Phong Bạch càng là không biết nói gì. Nói thật, cậu cũng không cảm thấy sợ hãi, chỉ là cảm thấy vô lực, tư duy của kẻ điên cậu không lý giải được, cũng không muốn bị đồng hoá.
Cửa sắt lần thứ hai bị đẩy ra từ bên ngoài, Kha Tuấn Hân mang theo nụ cười ngả ngớn đi vào. Nhìn thấy Kha Tuấn Hấn, Hứa Phong Bạch thu hồi bộ dáng kiêu ngạo vừa rồi, đứng dậy lui sang một bên, cúi đầu không nói.
An Vũ Hàng nhìn Kha Tuấn Hân cười đến ghê tởm, chuyển tâm mắt sang nơi khác, căn bản lười nhìn hắn ta.
Kha Tuấn Hân nhìn An Vũ Hàng nằm nghiêng trên giường, toàn thân vô lực, cười cười vuốt vuốt tóc Hứa Phong Bạch một phen, nói: “Làm không tệ, đi đi, tự mình chơi, đừng quấy rầy tôi.”
Hứa Phong Bạch không nói một lời mà xoay người rời đi ra ngoài, tựa như một con rối gỗ nghe lời.
Đợi khi Hứa Phong Bạch đi xa, Kha Tuấn Hân đi đến bên giường, nâng cằm An Vũ Hàng, khiến cậu nhìn về phía mình, cười nói: “Hiện tại bộ dáng toàn thân vô lực này của em đặc biệt hấp dẫn, biết không?”
“Cút!” An Vũ Hàng phun ra một chữ.
Kha Tuấn Hân cười đến sáng lạn, “Đây là địa bàn của tôi, em vẫn là thành thật một chút đi.” Nói xong, hắn liền buông An Vũ Hàng ra, đi đến trước ngăng tủ, bắt đầu chọn đồ, vừa chọn vừa nói: “Không ngờ em thoạt nhìn đơn thuần, thủ đoạn lại không tầm thường ha. Cư nhiên có thể khiến cho ba của Tiêu Mộc Từ đồng ý hai người quen nhau.”
An Vũ Hàng không nói chuyện. Ba của Tiêu Mộc Từ không nói gì, nhưng chỗ khó là mẹ của anh.
Kha Tuấn Hân ném dây thừng và vài thứ linh tinh khác vừa chọn được lên trên giường, sau đó quay người đi về phía cậu, nhìn thấy di động bị đạp nát trên nền đất, cười ha ha đá nó văng ra, nói: “Thế nào, xin Tiêu Mộc Từ giúp đỡ? Chẳng qua hiện tại nó hẳn là không rảnh mà quan tâm em đâu? Nó và Emmy không phải đang bề bộn tạo scandal sao?”
Nói đến scandal của Tiêu Mộc Từ, trong long An Vũ Hàng càng đau xót. Gần đây cậu thật sự là gặp rất nhiều chuyện, mệt chết đi được, áp lực cũng lớn, chỉ có thể bám víu vào niềm tin dành cho Tiêu Mộc Từ như cọng rơm cứu mạng, cố gắng mà giữ vững tinh thần, há to mồm mà hô hấp, không để cho những thứ cảm xúc mặt trái này nhấn chìm mình.
“Không liên quan đến anh.” An Vũ Hàng thấp giọng nói.
“Hiện nay thì nói không liên quan đến tôi, chờ khi em thành người của tôi rồi, liền có liên quan đến tôi thôi. Đến lúc đó, Tiêu Mộc Từ khẳng định sẽ không cần em nữa.” Kha Tuấn Hân nới lỏng dây thừng trong tay, đi đến bên giường, chuẩn bị trói An Vũ Hàng.
“Anh làm gì?” Đồng tử An Vũ Hàng co rụt lại.
Lúc này An Vũ Hàng cũng không biết lấy khí lực từ đâu, có lẽ là bản năng sinh tồn, cậu đột nhiên ngồi dậy, dùng sức đẩy Kha Tuấn Hân một phen, sau đó cố sức mà nhảy xuống giường.
Kha Tuấn Hân cũng sửng sốt, thuốc tiêm cho An Vũ Hàng có dược hiệu như thế nào, Kha Tuấn Hân rất rõ ràng, nhưng không ngờ An Vũ Hàng cư nhiên còn có khí lực bỏ chạy. Lần này thì hắn nổi giận, một bước xông lên phía trước, kéo An Vũ Hàng đã chạy gần tới cửa trở lại, nặng nề ném lên giường, “Cho em mặt mũi em lại không cần, vậy đừng trách tôi không khách khí.” Nói xong, Kha Tuấn Hân bắt đầu xé rách quần áo An Vũ Hàng.
“Cút mẹ anh đi! Kha Tuấn Hân, buông ra!” An Vũ Hàng vừa đá vừa đánh, nhưng lúc nãy chạy xuống giường đã dùng hết toàn bộ khí lực còn sót lại của cậu, hiện tại cậu đánh Kha Tuấn Hân, căn bản không dùng bao nhiêu lực, hơn nữa cơ bắp còn đau nhức.
“Thật vất vả thừa dịp Tiêu Mộc Từ không rảnh để ý đến em mà thu em vào tay, sao tôi có thể buông tha cho em được.” Kha Tuấn Hân nói xong, liền lột cái áo sơmi đã bị xé rách hơn một nửa của An Vũ Hàng xuống, sau đó đè chặt cậu xuống giường. Cúi đầu xuống muốn hôn cậu.
Nhưng không đợi hắn đụng đến thân thể của An Vũ Hàng, cửa sắt đã ‘phanh’ một tiếng bị người bên ngoài đá văng. Kha Tuấn Hân còn chưa phục hồi lại tinh thần, đã bị người ta xách từ trên giường lên, một quyền đấm thẳng vào bụng, ngay sau đó lại là một cước đá tới, quán tính khiến cho cả người của hắn bay thẳng đi đập vào ngăn tủ đựng đủ thứ lung tung.
Khi An Vũ Hàng nhìn thấy Tiêu Mộc Từ sắc mặt âm trầm xông tới, hốc mắt liền nóng lên, trong lòng nhất thời yên ổn trở lại.
Đồ vật treo trong tủ rơi xuống nện trên người Kha Tuấn Hân, hắn cũng không rảnh mà để ý, dạ dày bị đánh đến trào dịch chua, phía sau lưng lại đập vào ngăn tủ, đau đớn từng chập, phẫn hận mà ngẩng đầu nhìn về phía người vừa tới, mới phát hiện người đột nhiên xông tới cư nhiên là Tiêu Mộc Từ.
“Sao mày lại tìm được đến đây?!” Kha Tuấn Hân rống cổ họng gào lên.
Ánh mắt Tiêu Mộc Từ nhìn chằm chằm vào hắn đến mức sắp phun hoả, thực hận không thể ngay lập tức giết chết Kha Tuấn Hân, nhưng so với việc giết chết tên khốn nạn này, anh càng quan tâm an nguy của An Vũ Hàng hơn. Bước nhanh đến bên giường, nhìn An Vũ Hàng không chút khí lực nằm đó, Tiêu Mộc Từ thật cẩn thận mà nâng cậu dậy, nói: “Vũ Hàng, anh đến rồi, đừng sợ.”
Hiện tại ngay cả khí lực nắm lấy tay áo của anh An Vũ Hàng cũng chẳng có, chỉ có thể gật gật đầu, chôn mặt trong ngực Tiêu Mộc Từ. Tiêu Mộc Từ cởi áo khoác, bao bọc An Vũ Hàng lại thật kỹ, chẩm rãi chỉnh lý lại mái tóc cậu, hỏi: “Đau chỗ nào? Có bị thương không?”
“Em không sao, chỉ là không có khí lực mà thôi.” An Vũ Hàng chi tiết đáp.
Tiêu Mộc Từ đau lòng hôn lên trán An Vũ Hàng, nói: “Thực xin lỗi, anh đến muộn.”
“Không muộn.” Đối với An Vũ Hàng mà nói thật sự không muộn, có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy tìm được cậu, đã thực không dễ dàng.
“Mày vào bằng cách nào? Người đâu hết rồi? Chết hết rồi sao?! Cư nhiên để nó xông vào!” Nhìn miếng thịt ăn tới miệng còn bay đi, Kha Tuân Hân giận dữ la hét về phía cửa.
Lúc này, vài người đàn ông bị đánh đến mặt mũi bầm dập bị bảo tiêu ném vào, Kha Ngôn Chiêu cũng đi theo phía sau, nhìn Kha Tuấn Hân ngồi giữa một đống tạp vật, cũng giận run cả người, đi vào liền cho hắn mấy đá.
Kha Tuấn Hân vốn đã nổi máu điên, nhìn thấy anh trai mình từ trên cao nhìn xuống đá mình như vậy, nhất thời lửa giận lại trào lên, cũng không để ý đau đớn trên người mà nhào lên muốn đánh Kha Ngôn Chiêu.
Kha Ngôn Chiêu tuy là chính khách, nhưng chưa bao giờ lơ là rèn luyện. Trong khi đó Kha Tuấn Hân nhiều năm túng dục quá độ căn bản không phải là đối thủ của anh, Kha Ngôn Chiêu vài cái liền đánh cho Kha Tuấn Hân quỳ rạp trên mặt đất.
Nhìn đứa em trai chỉ biết gây thất vọng, lửa giận trong lòng Kha Ngôn Chiêu hoàn toàn không nhỏ so với với Tiêu Mộc Từ. Áp chế lửa giận, đi đến trước mặt Tiêu Mộc Từ, Kha Ngôn Chiêu nói: “Xin lỗi, là nhà chúng tôi không trông chừng kỹ nó. Việc này tôi sẽ cho cậu lời giải thích rõ ràng.”
Tiêu Mộc Từ nhìn thoáng qua Kha Tuấn Hân, ôm lấy An Vũ Hàng, nói: “Việc này chúng ta hôm nào bàn lại sau.” So với giết chết Kha Tuấn Hân, anh càng lo lắng cho tinh thần và thân thể của An Vũ Hàng, anh có thể cảm giác cả người An Vũ Hàng mềm oặc, cũng không biết bị như thế nào.
“Được.” Kha Ngôn Chiêu lập tức gật đầu.
Tiêu Mộc Từ không nói thêm nữa, ôm An Vũ Hàng, dưới sự mở đường và hộ tống của bảo tiêu liền rời khỏi quán bar.
Mà hiện nay là trung tâm của scandal, bên cạnh Tiêu Mộc Từ không thiếu nhất chính là phóng viên. Có mấy phóng viên thấy Tiêu Mộc Từ vội vàng ra khỏi cửa, liền lặng lẽ đi theo đến đây, muốn nhìn xem có thể khai thác được đề tài gì hay không. Khi nhìn thấy Tiêu Mộc Từ ôm một người từ trong quán bar đi ra, bọn họ tuy rằng không biết tình huống thế nào, nhưng vẫn rất nhanh mà ấn xuống nút chụp ảnh.
Tiêu Mộc Từ cũng không để ý tới bọn họ, mặc cho họ chụp, dù sao anh cũng đã che An Vũ Hàng rất kín kẽ. Việc này nếu có lên báo, Kha gia sẽ càng đau đầu hơn so với anh, vừa lúc có thể mượn tay Kha gia trực tiếp đóng cửa nơi này.
Sau khi lên xe, Tiêu Mộc Từ hạ thấp ghế phó lái xuống, lại tìm bình đựng nước đến đút cho An Vũ Hàng uống vài hớp, sờ sờ khuôn mặt lạnh lẽo của cậu, đau lòng nói: “Giờ anh đưa em đi bệnh viện.”
“Vâng.” An Vũ Hàng đáp lại.
Tiêu Mộc Từ lấy cái chăn ở ghế sau lên, đắp lên người cậu, lúc này mới khởi động xe chạy đến bệnh viện. Xe của bảo tiêu đi theo ngay phía sau bọn họ, chủ yếu là vì ngăn cánh đám phóng viên.
Sau khi đến bệnh viên, bác sĩ liên hệ lúc đi trên đường đã đứng chờ sẵn ngoài cửa. Vị bác sĩ này cũng là bác sĩ tư nhân của Tiêu gia, người của Tiêu gia có gì không thoải mái sẽ trực tiếp tìm ông. Hôm nay vị bác sĩ này kỳ thật đã tan ca, nhưng bị một cú điện thoại của Tiêu Mộc Từ lại quay trở lại bệnh viện. Dù sao thiết bị chữa bệnh của bệnh viện có đầy đủ hết, kiểm tra này nọ cũng thuận tiện.
Đậu xe xong, Tiêu Mộc Từ ôm An Vũ Hàng ra, sau đó cùng bác sĩ đi vào phòng bệnh. Có hai người bảo tiêu đi theo, làm trợ thủ cho Tiêu Mộc Từ, những người khác thì trông chừng đám phóng viên, phòng ngừa bọn họ lẻn vào bệnh viện, quấy rầy An Vũ Hàng kiểm tra.
Trải qua một loạt kiểm tra, bác sĩ xem số liệu kết quả các hạng mục, nói cho Tiêu Mộc Từ biết, An Vũ Hàng không sao cả, chỉ là bị tiêm thuốc có chứa nhiều thành phần thuốc an thần, toàn thân vô lực cũng có liên quan đến thành phần của thuốc. Không có gì trở ngại, trở về nghỉ ngơi thật tốt là được.
Tiêu Mộc Từ lúc này mới yên lòng. Nhìn An Vũ Hàng nằm trên giường ngủ, cẩn thận mà ôm cậu lên, sau khi cám ơn bác sĩ liền rời khỏi bệnh viện, lên xe về nhà.
Hết –