Ba tháng ba, đầu xuân.
Dương liễu bên bờ sông mềm mại, tựa như eo thon của nữ nhi, trên bờ là nhiều loại hoa mới nở, tựa như miệng cười mỹ nhân.
Tiếng nói tiếng cười như con sóng, từng đợt từng đợt, đan cài vào ánh nắng mặt trời ấm áp, nhàn nhã tự tại.
Nơi này là hào trạch của Tần viên ngoại phủ Thất Châu.
(*)Phủ: khu vực hành chánh thời xưa, phủ cao hơn huyện một cấp.
Cứ đến ba tháng ba hàng năm, Tần viên ngoại đều mời gia quyến các phú hào khác trong phủ Thất Châu đến nhà mình thưởng xuân, ngắm hoa, phẩm cảnh.
Mà có lẽ mấy người phú hào càng thích học đòi văn vẻ hơn.
Phía tây Tần phủ gọi là “Tam nhã”, cũng chính là hậu hoa viên, lúc này không chỉ có gia quyến của các viên ngoại, mà còn có mấy vị đại tài tử. Ai nấy đều là thiếu niên trẻ tuổi, đầy bụng kinh luân. Đang thi nhau tụng vịnh về hoa viên rực rỡ, cầu nhỏ, hoa tươi.
Nhóm viên ngoại kia thì đang ngồi thưởng trà tán chuyện trong “Chẩm Phương đình”
Phía ngoài đình, các tài tử tranh nhau thể hiện sự uyên bác của mình trước mặt nữ quyến mà các viên ngoại mang đến. d˛đ˛l˛q˛đ Có mấy kẻ luôn miệng nói ra những lời hoa mỹ, khiến cho chúng mỹ nhân ăn vận lụa mỏng cười khúc khích không thôi.
Nàng, cũng chỉ một trong số những nữ quyến khác mà thôi.
“Nghe nói Tần Tứ tiểu thư yêu thích nhạc trúc, lại không biết tiểu sinh có vinh hạnh được vì tiểu thư người mà thổi một khúc ‘xuân ca’ hay không?”.
Một thiếu niên tài tử môi hồng răng trắng cầm một cây sáo ngọc trắng óng ánh, cười tủm tỉm, cố ý che giấu vẻ ái mộ trong đáy mắt, lịch sự nói với mỹ nhân.
Nàng nhìn cây sáo bằng ngọc kia, thật sự là khéo léo đáng yêu, không khỏi nghĩ ngay đến “người nọ”
Cười cười, nàng đang muốn gật đầu, đột nhiên bên cạnh lại có một tài tử khác cao giọng nói: “Xuân ca đã sớm là khúc nhạc lỗi thời, Tần Tứ tiểu thư tất nhiên là không thích. Không như khúc ‘xu mị’ đứng đầu xu thế hiện nay, không biết Vu công tử nghĩ sao?”.
Một câu nói hơi có vị chua, rõ ràng là có ý làm khó.
Ai cũng biết “Xu mị” là nhạc khúc mà nhạc sĩ hoàng cung mới sáng tác, nếu không phải là người trong cung, thì hoàn toàn không biết kỳ khúc ấy ra sao. Mà “xuân ca” lại đúng là nhạc khúc mừng xuân mới nhất, lại bị người kia nói thành lỗi thời.
Vu công tử cầm sáo ngọc xa xỉ nhất thời có chút khó chịu, không thể xuống đài.
Người nói nọ lập tức hả hê, đang muốn đùa cợt tên tiểu tử dám lấy lòng mỹ nhân trước mặt hắn một phen tử tế, thì đã nghe thấy Tần Tứ tiểu thư dịu dàng nói: “Xu mị cũng tốt, xuân ca cũng tốt, nhưng ta đều không thích. d˛đ˛l˛q˛đ Lại xin Vu công tử thổi lên một khúc ‘U nhiên’ được chứ? Ta thích nhất là khúc ấy”.
U nhiên?
Người chung quanh cũng có chút đờ đẫn.
U nhiên cũng không biết là nhạc khúc cổ xưa từ bao nhiêu năm trước, đã sớm không còn ai thích thổi. Tần Tứ tiểu thư này, sở thích thật đúng là... đặc biệt.
Lại thấy nàng nhoẻn miệng cười, nhất thời cả vườn hoa tươi thắm đều trở thành nhân vật phụ. Cả nhóm tài tử tài cao khí lớn nhất thời đều choáng váng, không biết giờ đang là lúc nào.
“U nhiên là nhạc khúc mà ta thích nhất, Vu công tử sẽ thổi chứ?”.
Một khúc u nhiên như nức nở, nhả ra từ sáo ngọc.
U nhiên vốn là khúc nhạc đau thương, người nghe thấy không khỏi buồn bã rơi lệ, thật sự không phải là khúc nhạc thích hợp cho hoàn cảnh này.
Tràng diện nhất thời có chút lạnh đi, có vài tiểu thư danh môn khác đã bắt đầu nhíu mày không vui.
Nàng cười nhẹ, sóng mắt lưu chuyển, rất nhanh đã thấy được bóng dáng màu trắng cô độc sau một gốc dương liễu.
Bốn mắt nhìn nhau, nhất thời chuyển tải vô vàn ngôn ngữ.
Nàng lẳng lặng lắng nghe u nhiên, mỉm cười với người kia.
Khúc nhạc ấy, nàng đã sớm nghe qua vô số lần từ chỗ của y. Nhưng y thổi ra càng thương cảm hơn, mà thứ hắn dùng chẳng qua cũng chỉ là sáo trúc bình thường.
Ánh mặt trời rực rỡ ngày xuân xuyên qua cây hòe rơi xuống đầu và thân nàng, gương mặt thiên kiều bá mị kia được ánh mặt trời chiếu rọi càng thêm xinh đẹp tựa ngọc mài.
Mái tóc đen nhánh uốn thành búi tóc xinh đẹp tuyệt trần, một chiếc trâm mị ti lan cài ở bên tai.
Người còn yêu kiều hơn hoa.
Vô số ánh mắt nhìn về phía nàng, có ái mộ, có hâm mộ, có đố kỵ.
Nàng đều không quan tâm.
Nàng chỉ quan tâm đến y, người cô độc đứng sau gốc dương liễu, lẳng lặng nhìn nàng.
Là người luôn thổi khúc nhạc ưu thương ấy.
Là người không hề nói năng gì với nàng.
Là người... Nghe nói là thợ chế tác ở nhà nàng.
Trời chiều ngả về tây, cuộc hội tụ thưởng xuân ở vườn hoa Tam nhã cuối cùng cũng kết thúc.
Nàng bị các tỷ tỷ các kéo lại, chạy đến một góc khuất nói nhỏ.
“Tiểu Tứ, hôm nay muội lại cố tình làm Vu công tử xấu mặt à?”.
“Người ta đường đường là Ngự tứ Thám Hoa Lang, muội lại không nể mặt bảo hắn thổi khúc nhạc sầu thảm trước mặt mọi người, là đạo lý gì?”.
“Không phải đã biết phụ thân đã sớm muốn kết giao cùng hắn sao? Hôm nay đắc tội hắn, xem phụ thân trừng phạt muội thế nào!”.
Các tỷ tỷ ào ào nói thế. Nàng vẫn cười tủm tỉm giống như không chút để ý.
Đợi các nàng rốt cuộc cũng nói mệt, lúc bắt đầu nói chậm lại, nàng mới nhẹ giọng nói.
“Có gì không đúng sao? Khúc nhạc nào muội thích nhất. Nếu là vì muội, thì dù là để hắn thổi khúc nhạc ‘tống táng’ trước mặt mọi người, nhất định hắn cũng sẽ nguyện ý”.
Nói xong, nàng nở nụ cười tươi sáng, khiến các tỷ tỷ nhất thời đều ngẩn ra.
Nàng biết, cái gì nàng cũng biết.
Trong bốn nữ nhi của phụ thân, chỉ có nàng sinh ra có vẻ đẹp hơn người.
Phụ thân đã sớm cảm thấy chỉ phát triển ở thương giới là chưa đủ, hôm nay ông mời nhiều tài tử đương triều tới như vậy, đã bộc lộ dã tâm của ông.
Ông muốn lôi kéo người triều đình, đi vào quan lộ.
Mà phương pháp nhanh nhất, chính là lợi dụng kết thân. Ông muốn lợi dụng mấy nữ nhi xinh đẹp, để đạt được mục đích liên kết thế lực.
Nàng chẳng qua chỉ là con cờ trân quý nhất trong mắt ông mà thôi.
Chỉ thế mà thôi.
Ánh trăng sáng trong, ánh sáng bàng bạc loang loáng chiếu lên làn váy trắng ngần của nàng, tỏa ra theo bước chân nhẹ nhàng vui sướng của nàng.
Nàng đi nhanh trên hành lang đá xanh, chân không mang giày, chỉ sợ đáy giày gỗ giẫm lên mặt đất lát đá xanh sẽ gây ra tiếng vang làm kinh động đến người nhà đang ngủ say.
Mái tóc nàng, đôi mi nàng loang ánh sáng bạc, hé ra gương mặt tươi cười cực kỳ ngọt ngào, tựa như sắp có chuyện gì tốt đẹp lắm sắp xảy ra.
Làn váy nhẹ nhàng lướt qua hành lang gấp khúc và bậc thang, dưới cây nguyệt quế trong sân, bóng dáng màu trắng kia quả nhiên vẫn an tĩnh đứng đó.
Cầm trong tay một cây sáo trúc màu xanh, giương mắt nhìn nàng bước nhanh tới, đáy mắt đen nhánh mơ hồ có sắc thái ôn hòa chảy xuôi qua.
Nhưng y vẫn không nói gì, cả một nụ cười cũng không.
Nàng cười tủm tỉm bước lên phía trước, nghịch ngợm nói: “Ta biết ngay mỗi buổi tối ngươi đều sẽ đến đây thổi sáo”.
Y vẫn không lên tiếng, chỉ lạnh nhạt nâng sáo lên, sâu kín thổi lên khúc nhạc “U nhiên” mà ban sáng Vu công tử đã thổi.
Nàng cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng đối diện y, lắng nghe khúc nhạc quen thuộc không biết đã nghe bao nhiêu lần.
Hiện giờ ngay cả trong mộng nàng cũng có thể dễ dàng ngâm nga ra giai điệu đau thương ấy.
Chỉ vì từ lần đầu tiên nàng gặp được y đến giờ, y chỉ thổi duy nhất khúc này.
Nàng không hỏi y vì sao phải thổi khúc nhạc ấy, nàng cũng không muốn biết tại sao hắn lại thổi đến đau thương như vậy, cô độc như vậy.
Tựa như từ thật lâu về trước đến giờ đều chỉ cô độc một mình, đất trời mờ mịt, thiên sơn mộ tuyết, chỉ có riêng y.
Loại cảm giác đó hòa lẫn trong khúc nhạc của y, dần dần thấm vào máu nàng, in vào thân thể nàng.
Thậm chí ngay cả trong mộng nàng cũng không thể quên được.
Ánh trăng chảy xuôi dọc theo thân cây nguyệt quế, rơi trên tóc y, trên bả vai, trên đôi mắt đen nhánh của y.
Đôi mắt của y lóe ra một màu đỏ tươi cực kì mỹ lệ, không đáng sợ chút nào, mà ưu thương như khúc u nhiên mà lúc này y đang thổi.
Khóe mắt của y khẽ hếch lên, sống mũi thẳng, có một loại tuấn tú yêu mị. Ánh mắt chậm rãi lưu chuyển, tao nhã như nước chảy.
Nàng nhìn đến mê mẫn.
Một người như thế, hệt như tiên nhân. Thật sự là thợ chế tác như lời hắn nói sao.
Dung nhan lay động lòng người như thế, sớm phải khiến tất cả mọi người trong phủ đều kinh động mới đúng.
Nhưng vì sao trước nay chưa từng có ai bàn luận qua?
Mặc dù nàng từng hoài nghi, nhưng thường những khi gặp được hắn vào ban ngày, d˘đ˘l˘q˘đ hắn đều thản nhiên đứng trong đám gia nhân, không có ai nhìn y bằng ánh mắt khác thường.
Nhưng...
Ánh mắt của nàng lướt qua y phục màu bạc hoa lệ trên người y, tay và cổ áo đều được thêu hoa văn tinh xảo phức tạp.
Tay áo rộng, đai lưng ngọc, tóc cũng được giữ bằng vòng ngọc.
Thanh nhã cao quý như thế, có thể là hạ nhân sao?
Chẳng lẽ là ánh trăng hóa thành yêu ma? Đến đầu độc nàng?
Kết thúc một khúc nhạc sâu kín, nàng chợt mỉm cười.
“Được rồi, nói cho ta biết ngươi rốt cuộc là ai? Ta cũng không tin ngươi là thợ chế tác nhà ta. Không nói cho ta biết thân phận thật sự của ngươi, chẳng lẽ ngươi là yêu quái hay sao?”.
Hắn cúi đầu lặng lẽ nhìn nàng, đôi mắt hẹp dài dần dần hiện ra màu đỏ rực rỡ.
"Nếu ta nói ta thật sự là yêu quái, thì ngươi sẽ làm gì?"
Y lạnh lùng hỏi nàng như thế.
Nàng sửng sốt một chút, sau đó hai con mắt híp lại.
"Vậy ngươi là loại yêu quái gì?"
Nàng hỏi ngược lại.
"Ta là Xà Yêu, ta tên là Hoàng Tuyền."
Lại thấy Ưng VươngDực hung hăng cười phá lên, điên cuồng khua tay, hét: “Nữ nhân kia đãchết! Chết thì tốt, Chết được thì thật tốt! Đều là nàng ta! Là nàng takéo ta xuống từ vị trí Thần quan! Nếu như không có nàng ta… Nếu nhưkhông có nàng ta…”.
Giọng gã càng về sau càng thê lương như tiếng sói tru, đã thế còn xen lẫn cả tiếng khóc, sắc mặt gã đỏ sậm đáng sợ,tròng trắng mắt cũng biến thành màu đỏ, cặp mắt vừa đáng sợ vừa buồncười kia còn rơi lệ, phối với bộ dáng điên cuồng của gã, quả thật là cực kỳ khủng bố.
Tuế Tinh có chút khiếp sợ nhìn gã, nói không nênlời. Thật lâu sau mới thốt lên được một câu: “Ưng Vương… ngươi… lại cótâm ma ấn?!”.
Tâm ma ấn, vết tích của tâm ma hoang mang khốnhoặc. Như phàm đã thế biết, người biến chất, khi chết sẽ rơi vào mườitám tầng địa ngục, chịu hết hành hạ sau đó chuyển thế; còn Thần biếnchất, sẽ bị tâm ma hấp dẫn phản bội Xạ Hương sơn, nhưng trên trán gã cótâm ma ấn lại là chuyện khác.
Tâm ma ấn vốn không phải là thứ màbất cứ vị Thần nào bị tâm ma cám dỗ cũng đều có, có tâm ma ấn, thì đồngnghĩa với việc có pháp lực vô thượng của tâm ma, chỉ cần ai có một chút do dự thì sẽ không thể nào có được. Chỉ nàng ta mới biết, trong số cácvị Thần sa đọa, trừ Ưng Vương Dực có tâm ma ấn, thì chỉ còn nữ nhânThanh Từ đã quấy Thần giới đến đại loạn kia mới có. Khi ấy, trên tránThanh Từ có tâm ma ấn đen nhánh, mỗi lời nói mỗi nụ cười như còn trướcmắt. Tóc dài uốn lượn, mặt mày như vẽ, nói cườiđều tà khí và tự nhiên đến rung động lòng người. Đó là nữ tử kỳ lạ đầutiên nàng ta thấy, cho nên có ấn tượng rất sâu đậm với tâm ma ấn kì dịtrên trán nàng ta. Giờ đây lại đột nhiên nhìn thấy trên người Ưng VươngDực, chỉ cảm thấy hoảng sợ.
Dường như Ưng Vương Dực hoàn toànkhông nghe được lời nói của nàng ta…, hắn tập tễnh bước vào màn sươngkhói xanh nhạt, vừa khóc vừa cười, nói xằng nói bây. Lúc thì nói sự lựachọn của hắn đúng đắn, Xạ Hương sơn đã sớm rữa nát bại hoại, giấc mộngcủa gã chính là vượt qua Huỳnh Hoặc, dùng đạo của mình lập nên một Thầngiới mới; lúc thì lại nghiến răng nghiến lợi một cách hung tợn, nói nữnhân Thanh Từ kia phá hủy toàn bộ mơ ước làm một Thần quan tốt của gã,nếu như gã gặp được nàng ta, thế nào cũng gặm thịt nàng ta, uống máunàng ta…
Tuế Tinh thấy bộ dạng điên cuồng của gã thì không khỏicó chút hoảng hốt, Thanh từ lấy thân thể phàm nhân để triệu hoán tâm ma, lấy thân thể bán thần để chinh phục tâm ma, về sau có được pháp lựcđáng sợ. Một bán thần đã đủ làm Thần giới đạiloạn, huống chi Ưng Vương Dực đã từng là một vị thần chân chính! Nếu gãquả thật có được pháp lực cao thâm ấy, sức của một Tuế Tinh như nàng tahoàn toàn không thể đối phó.
Giọng Tư Đồ chợt vang lên bên ngườinàng ta, “Ngươi sợ cái gì? Gã đã sớm trúng độc của ngươi, tâm thần đạiloạn. Bây giờ không ra tay, ngươi còn muốn chờ đến lúc gã khôi phục thần trí sao?”.
Tuế Tinh vô cùng kinh hãi, vội vàng quay đầu lại,nhìn thấy Tư Đồ ôm Mẫu Đơn, cười tủm tỉm đứng cách đó ba thước, toànthân cao thấp đừng nói là quần áo, ngay cả một sợi tóc cũng không chútrối loạn Nàng ta nhất thời giận dữ, giơ tay lên muốn bắt lấy hắn. Nếulần hàng yêu đoạt ngọc này không thành công, nàng làm sao còn mặt mũitrở về gặp người kia?! Ban đầu là nàng ta tranh giành nhiệm vụ của hắn,cứng rắn muốn đơn độc đến đây hàng yêu, hy vọng ánh mắt của hắn có thểdừng lại trên người mình một chút. Nàng ta sao có thể thất bại?!
Tư Đồ “Ôi chao” một tiếng, nhanh chóng tránh đi, vừa cười vừa nói: “Thầnsa đọa ở ngay trước mắt cũng không đi lo, chỉ lo nhìn chằm chằm hồ yêunho nhỏ như ta sao? Là ngươi không phân rõ nặng nhẹ hay là có ý đồ xấukhác đấy?”.
Tuế Tinh không đáp, chỉ để lo tấn công về phía hắn,ống tay áo xanh nhạt múa thành bươm bướm rực rỡ. Dáng vẻ của người kiadần dần hiện ra trong lòng nàng ta, mặc dù hắn là Hỏa Thần, thế nhưngcòn lạnh lùng hơn băng tuyết, tựa như tất cả mọi thứ trên thế gian đềukhông lọt vào mắt hắn. Nàng ta nhớ mang máng, lúc mình chỉ là con gáicủa Xạ Hương Vương, còn chưa trở thành Tuế Tinh, lần đầu nhìn thấy bóngdáng cô độc ấy ở buổi lễ long trọng trên Thần giới, từ đó liền sa đọa.
Mấy ngàn năm nay, nàng ta không ngừng tự hỏi mình, yêu hắn vì cái gì? Thích hắn ở điểm nào? Có đáng giá không? Một vị thần giống hệt băng tuyết,một vị thần giống như nàng… Nàng biết, tất cả mọi thứ của hắn nàng đềuyêu. Yêu mái tóc của hắn, yêu đôi mắt của hắn, yêu hàng mày của hắn, yêu mỗi tiếng nói mỗi cử động của hắn. Để hắn có thể nhìn mình lâu hơn mộtchút, nàng ta hao tốn bao tâm tư.
Tên hồ yêu kia nói đúng, hắn là Tu La, hắn hoàn toàn không hiểu yêu là gì. Mà yêu, lại là hành vi tộilỗi ở Thần giới. Thần có thể lấy vợ sinh con, có thể xuất giá theochồng, nhưng không thể yêu! Chỉ vì đó là mê hoặc lòng người, là ý niệmtội lỗi.
Nàng ta đột nhiên lật người, thân thể nhẹ nhàng như phượng hoàng xanh sắp giương cánh bay.
Thế nhưng, Tu La lại có thể yêu, hắn sẽ cười, sẽ có cảm xúc của riêng mình, hắn không phải là khối băng. Mà người có được những cảm xúc tốt đẹp kia lại không phải nàng ta, mà là người… người kia… Nàng ta nghĩ cũng không muốn nghĩ tới nữ tử phàm nhân thấp hèn kia! Nhớ mang máng, trong ThầnHỏa cung, cây hoa đào khổng lồ, cô gái kia cười dịu dàng. Cả người khoác xiêm y màu hồng, giống như hòa quyện vào cây hoa đào, đến nở nụ cườicũng trở thành hoa đào thanh nhã. Mà bên cạnh nàng là Hỏa Thần HuỳnhHoặc khiến trái tim nàng ta say mê, đang nhìn nàng bằng ánh mắt dịudàng. Một đôi người ngọc, vốn là hình ảnh hết sức tốt đẹp, nhưng đối với nàng ta thì nó còn đáng sợ hơn ngũ lôi oanh đỉnh.
Không côngbằng! vốn là nàng ta biết hắn trước, nàng ta yêu hắn trước! Cứ đành đểcho kẻ kia đoạt đi khát vọng lớn nhất đời như thế, làm sao nàng ta cóthể cam tâm? Nàng ta rất hận! Ngày đêm đều nghĩ cách giết nữ nhân kia,khóc lên một trận sảng khoái. Nàng ta chịu đựng cảm giác ghen tỵ và khổsở đến tê tâm liệt phế này đã đủ lắm rồi.
Nàng ta đưa tay đoạtlấy Mẫu Đơn trong lòng Tư Đồ, tay áo rộng múa thành một vòng hoa lệ vìđộng tác quá nhanh, nàng ta ra tay ngay trong cái vòng xanh nhạt đó.Động tác ưu nhã xinh đẹp, nhưng chiêu chiêu đều ẩn giấu sát cơ. Muốnđoạt mệnh một cách ngoan độc.
Nàng ta cũng chỉ có thể nghĩ nhưvậy, nàng ta là Thần, mặc dù nàng ta là nữ nhân duy nhất trong Ngũ Diệu, mặc dù bản lãnh của nàng ta là yếu nhất trong Ngũ Diệu. Nhưng nàng tacũng là Thần! Vô duyên vô cớ chém giết người phàm thì sẽ bị đánh tan hồn phách, trọn đời không thể siêu sinh, nàng ta chỉ sợ Huỳnh Hoặc nhìnnàng ta bằng ánh mắt tràn đầy oán hận. Điều đó càng khiến nàng ta sợ hãi hơn bị đánh cho hồn phi phách tán.
Thân thể nàng ta đột nhiên lấy một loại đường cong không thể tưởng tượng nổi để đáp xuống, mềm mại như tơ lụa. Nghiêng người như say, như cúi ngườithành kính, ống tay áo bay cả lên, như một vũ điệu thực thụ. nhưng tayphải lại đột nhiên vươn từ dưới lên, mắt thấy sắp bắt được cổ tay buôngthõng của Mẫu Đơn.
Tư Đồ “chậc” một tiếng, xoay người thật nhanh, xoay mấy vòng như con thoi, mới tránh được chiêu thức hoa lệ mà đáng sợ của nàng ta. Hắn thở dài một cái, cười khổ nói: “Tuế Tinh, ngươi thậtđúng là ngoan cố. Gã đều đã đến sau lưng ngươi rồi!”.
Tuế tinhlàm như không nghe thấy, vẫn muốn tiến lên cướp người. Bỗng nhiên cảngười bị người ôm mạnh từ phía sau! Nàng ta lấy làm kinh hãi! Vội vãgiãy giụa, nhưng sức lực người kia lớn kinh người, không thể động đậychút nào. Nàng ta chợt quay đầu lại, lập tức đối diện với một đôi mắt đỏ ngầu điên cuồng. Ưng Vương dực ở sau lưng túm chặt nàng ta, nghiến răng nghiến lợi.
“Thanh từ! Ngươi kéo ra vào chỗ vạn kiếp bất phục! Còn muốn ung dung rời đi sao?!”.
Gã khàn giọng hầm hừ, đột nhiên há miệng, để lộ hai hàm răng trắng hếu dữtợn, ngoạm lên người nàng ta! Tuế Tinh kinh hãi, liều mạng giãy giụa,giương cổ tay, chụp thẳng xuống đỉnh đầu gã. Một chưởng đánh đi, hệt như đánh vào gỗ, không có chút phản ứng nào!
Ưng Vương Dực cười hung tợn, oán hận nói: ‘Thanh Từ! Nếu như không phải tại ngươi! Nếu nhưkhông phải tại ngươi cho ta thấy mấy thứ đáng sợ, nếu không phải tạingươi dùng ngôn ngữ hấp dẫn ta sa đọa, ta… Ta vốn là một vị thần cao cao tại thượng! Một vị thần chân chính!”.
Tuế Tinh vừa giãy giụa,vừa thét to: “Ta không phải Thanh Từ! Ngươi cũng không còn là Thần nữa!Nhìn xem tâm ma ấn trên trán ngươi đi! Ngươi sa đọa đến không bằng cảYêu quái! Mau buông ta ra! Nếu không ta sẽ bảo Trấn Minh và Huỳnh Hoặctới thu phục ngươi!”.
Ưng Vương Dực dùng sức ôm lấy nàng ta, mặccho nàng ta liều mạng giãy giụa đánh đấm vẫn không buông tay. Gã cười ha hả, tâm ma ấn trên trán càng đen sẫm hơn, mơ hồ chuyển động, đám hoavăn thon dài kia chợt mở ra, như vô số cái chân dài của loài côn trùngcổ quái nào đó.
“Thanh Từ, ta có chết cũng phải kéo ngươi theo! Ta hận ngươi! Ngươi đừng mong nhởn nhơ một mình!”.
Gã gầm lên một cách thê lương, trên người chợt xuất hiện ánh sáng màu đen, lượn lờ như khói mù, bọc lấy gã lẫn Tuế Tinh. Tuế Tinh hoảng hốt, chỉcảm thấy trên người không còn chút sức lực, phát rét từng cơn. Nàng tahá to miệng, dùng hết hơi sức toàn thân để giơ cánh tay lên, trên mườiđầu ngón tay chậm rãi tràn ra khói độc màu trắng ngà. Trắng đen trộn lẫn vào nhau, kịch liệt cắn nuốt đối phương, hiển nhiên là màu đen chiếmthế thượng phong, mắt thấy khói đen kia càng ngày càng đậm, phạm vi càng lúc càng lớn. Tuế Tinh đã không còn nhúc nhích được nữa, Ưng Vương Dựcđang vây trên người nàng càng không ngừng thét chói tai.
Khói mùxanh nhạt dần dần tản ra, Thủy Yêu vẫn đang nóng nảy vì tình trạng không ngừng rơi lệ của Hoàng Tuyền, đang ra sức lôi kéo y, vội vã nói gì đóvới y, đỡ lấy vai y ra sức lay động, thế nhưng Hoàng Tuyền không hề cóchút phản ứng nào.
Nàng đang lúc gấp gáp hết cách, giơ tay lênđịnh tát y một cái, để y tỉnh táo một chút. Chợt phát hiện cách đó không a, Ưng Vương Dực kéo chặt lấy Tuế Tinh, trên người phát ra ánh đen đáng sợ. Nàng sững sờ, chợt nghe thấy tiếng hô lo lắng của Tư Đồ từ phía đối diện!
"Thủy yêu! Hoàng Tuyền! Mau tránh ra! Hắn sắp tán hồn rồi !"
Vừa dứt lời, Thủy Yêu còn chưa kịp kinh hãi, đã thấy ánh đen kia chợt trởnên vô cùng mỏng manh, phảng phất như bên trong chứa thứ gì đó đang cấptốc giãn nở ra, căng phồng thật to. Nàng thở hốc vì kinh ngạc, chỉ cóthể ôm chặt lấy Hoàng Tuyền, trước mắt chợt có một vầng sáng chói mắt,còn chói lóa hơn cả mặt trời, hoàn toàn không thể mở mắt. Nàng nhắm chặt hai mắt lại theo bản năng, sau đó, một tầng khí lưu mạnh mẽ đập đến,nàng và Hoàng Tuyền lập tức không tự chủ được văng ra ngoài xa, tronglúc nhất thời chỉ cảm thấy toàn thân đã bị kéo vào một vòng xoáy khủngkhiếp, thân thể không khác gì phiến giấy rách, lộn mấy vòng trên khôngtrung.
Nàng miễn cưỡng hé mắt ra, trong màn ánh sáng mãnh liệt,nàng chỉ thấy loáng thoáng một bóng dáng giống như Tư Đồ, hắn dường nhưđang hết sức che chở cho người nào đó, cong người lên, cũng bị tán hồnkhí giằng xé như lá cây giống bọn họ.
Nàng chỉ biết liều mạng nắm lấy Hoàng Tuyền, mười đầu ngón tay nắm chặt đến sinh đau. Thân thể chợt chấn động, chỉ cảm thấy có thứ gì đó va mạnh vào ngực, nhất thời đauđớn vô cùng. Nàng hít một hơi, chỉ kịp nhìn thấy Tư Đồ bên kia bị khílưu kéo xuống, văng đi xa ngược hướng nàng và Hoàng Tuyền. Nàng lo lắng, đang muốn hét lên, một làn hơi nóng hầm hập đã đập ngay vào mặt, nuốthết tiếng kêu của nàng. Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, nàng và Hoàng Tuyền bị tầng khí kia đánh văng ra ngoài, đụng phải vô số thứ cứng rắn chẳngbiết là gì, cả người vô cùng đau đớn.
Đây chính là sức mạnh tán hồn của Thần sao?
Đột nhiên, đầu nàng va phải thứ gì đó cứng như đá tảng, trước mắt bỗng tốisầm, nhất thời ngất đi. Trong nháy mắt trước khi hôn mê, ý thức nói chonàng biết rằng, nàng và Hoàng Tuyền, chỉ sợ phải thất lạc bọn Tư Đồ.