Bầu trời đang yên tĩnh bỗng truyền đến tiếng gầm rú, tỏa ra hai luồng ánh sáng ‘di động’ mềm mại. Từ đám mây mờ trong không trung, đưa ra một chiếc đuôi xinh đẹp từ từ hạ xuống mặt đất…
“Kính thưa quí khách, xin cảm ơn quý khách đã đáp chuyến bay từ Mỹ đến Thượng Hải. Máy bay của chúng ta sẽ hạ cánh xuống sân bay quốc tế Thượng Hải trong giây lát, xin quý khách ngồi vào vị trí và cài dây an toàn…” Tiếng phát thanh từ trong cabin truyền ra là giọng nói ngọt ngào bằng tiếng Anh tiếng Trung nhuần nhuyễn của người tiếp viên hàng không.
Ở vị trí chỗ ngồi gần cửa sổ của khoang phổ thông, có kê cuốn sách y học lâm sàng chuyên nghiệp rất nặng, tiêu đề: «Giải phẫu cơ thể người và sự phát triển của phôi thai», được nhẹ nhàng khép lại. Rồi người đàn ông dùng những ngón tay thon dài tháo cặp mắt kính xuống, lộ ra gương mặt trắng hồng rất đẹp trai.
Anh mệt mỏi đưa tay ra xoa nhẹ gáy.
Ngồi trên máy bay hơn mười mấy tiếng đồng hồ đối với những người thân thể khỏe mạnh cũng đã cảm thấy mệt mỏi, huống hồ chi người có thể chất không tốt như anh. Hiện bây giờ, nhìn anh mệt mỏi như sắp chết, các nếp nhăn còn hằn sâu hơn.
“Hi, anh sẽ chuyển máy bay đi về Ôn Châu, phải không?” Nữ hành khách ngồi bên cạnh, liếc nhìn thấy tấm vé chuyển máy bay của anh, vui mừng cất tiếng hỏi.
“Vâng.” Anh thản nhiên trả lời, không quá mất lịch sự.
“Anh làm việc ở Ôn Châu hả?” Nữ hành khách hỏi.
Bề ngoài của anh rất nho nhã, không giống những thương nhân cho vay nặng lãi.
“Vâng.”
“Anh là bác sĩ à?”
“Vâng.”
Quả nhiên cô ta đoán đúng.
“Ở Mỹ, nền y học phát triển cao hơn so với trong nước nhiều, tại sao anh lại về nước vậy? Mà còn chọn làm việc ở một thành phố nhỏ nữa?” Nữ hành khách liên tiếp tìm đề tài bắt chuyện.
“Chỉ là lí do cá nhân thôi.” Cuối cùng lần này anh đã trả lời được nhiều chữ hơn.
Thái độ của anh rất ôn hòa nhưng nữ hành khách lại có cảm giác lành lạnh khó hiểu, suýt chút nữa cụt hứng, nên nói rõ ràng hơn:
“Tôi làm việc tại Ôn Châu, cũng chờ để đổi chuyến bay đi về đó. Chúng ta cùng nhau chờ chuyển máy bay nhé.” Có thể đổi ghế ngồi gần như bây giờ, làm bạn cũng tốt.
Anh mỉm cười một cách lịch sự
“Không cần đâu.”
“Hành lý của tôi ít lắm.” Sợ anh hiểu lầm, nữ hành khách vội lên tiếng giải thích.
Phụ nữ khi đi máy bay chủ động đến gần đàn ông chỉ có hai mục đích:
Thứ nhất là muốn tìm một người lao động miễn phí.
Thứ hai là có hứng thú với người đàn ông đó, nên muốn tìm cơ hội làm quen.
Người đàn ông trước mặt, thân hình cân đối, cử chỉ nho nhã, khí chất vượt trội… đó là những yếu tố cơ bản mà phụ nữ yêu thích nhất.
“Thật ngại quá, hành lí của tôi rất nhiều, hơi bất tiện.” Anh vờ như không hiểu ám chỉ của nữ hành khách,
Thêm những tiếng ‘ầm ầm’ vang lên, máy bay đã hạ cánh thành công xuống mặt đất.
“Đây là lần đầu tiên anh đi Ôn Châu sao? Tôi còn trong kì nghỉ phép, tôi có thể đưa anh đi tham quan xung quanh thành phố.” Nữ hành khách vẫn chưa bỏ ý định làm quen.
Cửa máy bay vừa mở ra, anh tháo dây an toàn, đem cuốn sách ném vào trong giỏ. Lúc này đây anh trực tiếp lạnh nhạt và lộ ra thái độ thất lễ, khiến nữ hành khách chưa muốn từ bỏ ý định ân cần bỗng chốc cứng đờ cả người.
Anh ghét nhất phải giả vờ. Mặc dù giả vờ là bản năng của anh nhưng cũng phải dùng đúng đối tượng! Vì vậy nếu người qua đường không hiểu ý, thì anh thật sự chẳng phải là người có tính kiên nhẫn.
Xuống máy bay, một cơn gió đông ẩm ướt lạnh lẽo thổi phất qua chiếc áo lông màu đen rồi đổ vào cổ, nhưng anh chỉ nhíu mày không cảm thấy khó chịu.
Bởi vì tấm thân lục bình này cuối cùng đã sắp về tới nhà.