Trưởng môn nhân đời thứ ba mươi mốt – Cao Linh quỳ rạp trong đại điện hành lễ với ta, tính ra, nàng cũng nhỏ hơn ta đến hơn năm trăm tuổi, bởi vì luyện thành thân bất lão hơi muộn, nên vẻ ngoài nhìn vào chính là lão bà lọm khọm ngoài bảy mươi. Kiên nhẫn chờ nàng hành lễ xong, ta cũng lấy làm lo ngại cho cái lưng của vị tiểu bối này…
“Có chuyện gì mà trưởng môn phải đích thân tới gặp bản tiên?” Ta lười biếng dựa trên bảo tọa, đồ nhi có vẻ vẫn còn giận dỗi nên chẳng thèm đến bồi bên cạnh ta, không biết đã chạy đi đâu mất rồi.
“Thái tổ sư bà bà… Chuyện là…” Cao Linh lúng túng, đứng không được mà ngồi cũng chẳng xong, đôi bàn tay già nua nhăn nheo bám vào đào trượng, run run nói: “Rết tinh bên Bắc Kim quốc vừa mới gởi tối hậu thư… Muốn… Muốn thập tam tổ sư cô gả cho hắn… Ách… Nếu không đáp ứng, hắn sẽ san bằng cả Thanh Sơn.”
“Ồ?”
Rết tinh? Là cái con rết ngàn năm xấu xí đó à? Lại còn muốn đồ nhi gả cho hắn? Ta nhớ đồ nhi đã từng thề chỉ cần gặp hắn một lần liền chặt chân hắn một lần, dây dưa cả mấy chục năm nay số chân hắn bị chặt có lẽ không tính dưới một ngàn, vậy mà trước sau vẫn muốn bám lấy đồ nhi… Aiz…
Phải nói, đời này ta còn chưa có gặp ai luyến ngược như vậy!
“Mặc kệ hắn, việc này cứ để cho tổ sư cô lo liệu, các người không cần bận tâm.” Ta mệt mỏi ngáp một cái, đối với tư tưởng của “người già” thích lo xa, bản tiên không có hứng thú, khụ…
“Nhưng mà…”
“Thôi thôi thôi, không cần nhiều lời, trực tiếp tìm tổ sư cô đi, các người cũng thật là, chuyện nhỏ như vậy cũng phiền bản tiên.” Ta không kiên nhẫn đứng dậy, vươn vai một cái rồi đi thẳng vào trong, bỏ mặc Cao Linh gọi đằng sau, chỉ để lại một câu “Có chuyện gì thì tìm tổ sư cô giải quyết.”
Cũng bỏ luôn ngoài tai lời nói nho nhỏ của Cao Linh. “Chuyện diệt môn cũng tính là nhỏ sao a…”
Sau đó ta trở về ổ chăn đánh một giấc no nê.
Tiểu đồ nhi Bảo Linh của ta, từ mười tuổi đã theo ta tu đạo, hai mươi tuổi đạt thành chân thân, trăm năm nay tu luyện pháp lực đã sớm vượt xa toàn bộ các trưởng lão trong phái, ngay cả trưởng môn Cao Linh cũng không thể qua nổi mười chiêu của nàng. Có thể nói nha, là kì tài trăm năm có một, dưới sự chỉ điểm của ta, lại càng tiến bộ như diều gặp gió.
Hơn mười năm nay việc nhỏ thì có Cao Linh lo, việc lớn ta liền đùn đẩy hết cho tiểu đồ nhi, bản thân tiêu diêu tự tại, muốn bao nhiêu khoái lạc liền có bấy nhiêu.
Ta cuộn tròn trong ổ chăn tiến vào mộng đẹp, lại tưởng nhớ tiểu đồ nhi trước mười ba tuổi vẫn luôn cùng ngủ với ta, cơ thể nho nhỏ thơm mềm, nằm gọn trong vòng tay ta mà ngủ an ổn… Kể từ khi nàng đòi ngủ riêng, giấc ngủ của ta hiếm khi toàn vẹn, kết quả, lúc nào ta cũng buồn ngủ!
Lại nhớ đến tiểu đồ nhi lần đầu tiên vì ta mà nướng trộm gà quay…
Tu tiên tối kị sát sinh, cũng tức là không được ăn mặn. Ta cũng chẳng biết lão già nào đặt ra điều lệ này. Hơn bảy trăm năm tu hành ta chưa từng chay tịnh. Kết quả thì sao? Mấy lão già tịch cốc đều thăng thiên cả rồi, chỉ còn mình ta vì vương vấn mĩ vị nhân gian mà tiêu dao tự tại…
Dù sao thì cái quy tắc đó cũng khiến cho việc ăn thịt trong Vô Thường cung của ta gặp khó khăn một thời gian. Ta là loại người không thịt không vui, khi đó bởi vì không thể ra khỏi Vô Thường cung tìm thịt đã khiến cho ta uất ức mấy ngày trời…
Cho đến khi bắt gặp hình ảnh tiểu đồ nhi vì nhóm lửa mà mặt mày lấm lem, trên tay cầm con gà chín vàng, cười lên một cái cả hai con ngươi đều sáng lấp lánh. Ta liền biết mĩ vị nhân gian tất cả đều không bằng con gà này.
Còn nhớ tới cả hình ảnh đồ nhi luyện công, lúc nàng múa Huyền kiếm do ta ban tặng dưới cơn mưa hoa đào, “Hoa Linh Kiếm Pháp” uyển chuyển của nữ lưu, không hiểu sao nàng múa ra lại khiến ta cảm thấy… thật uy vũ…
Lại còn có…
…
…
Ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy bất tri bất giác đã là hai ngày hôm sau. Ta nhìn sắc trời u ám, cảm giác như có gì đó không đúng. Nghe tiểu đồng quét vườn báo lại, tổ sư cô hai ngày nay chưa hề trở về, ta liền biết có sự không ổn!
Trưởng môn nhân đời thứ ba mươi mốt – Cao Linh quỳ rạp trong đại điện hành lễ với ta, tính ra, nàng cũng nhỏ hơn ta đến hơn năm trăm tuổi, bởi vì luyện thành thân bất lão hơi muộn, nên vẻ ngoài nhìn vào chính là lão bà lọm khọm ngoài bảy mươi. Kiên nhẫn chờ nàng hành lễ xong, ta cũng lấy làm lo ngại cho cái lưng của vị tiểu bối này…
“Có chuyện gì mà trưởng môn phải đích thân tới gặp bản tiên?” Ta lười biếng dựa trên bảo tọa, đồ nhi có vẻ vẫn còn giận dỗi nên chẳng thèm đến bồi bên cạnh ta, không biết đã chạy đi đâu mất rồi.
“Thái tổ sư bà bà… Chuyện là…” Cao Linh lúng túng, đứng không được mà ngồi cũng chẳng xong, đôi bàn tay già nua nhăn nheo bám vào đào trượng, run run nói: “Rết tinh bên Bắc Kim quốc vừa mới gởi tối hậu thư… Muốn… Muốn thập tam tổ sư cô gả cho hắn… Ách… Nếu không đáp ứng, hắn sẽ san bằng cả Thanh Sơn.”
“Ồ?”
Rết tinh? Là cái con rết ngàn năm xấu xí đó à? Lại còn muốn đồ nhi gả cho hắn? Ta nhớ đồ nhi đã từng thề chỉ cần gặp hắn một lần liền chặt chân hắn một lần, dây dưa cả mấy chục năm nay số chân hắn bị chặt có lẽ không tính dưới một ngàn, vậy mà trước sau vẫn muốn bám lấy đồ nhi… Aiz…
Phải nói, đời này ta còn chưa có gặp ai luyến ngược như vậy!
“Mặc kệ hắn, việc này cứ để cho tổ sư cô lo liệu, các người không cần bận tâm.” Ta mệt mỏi ngáp một cái, đối với tư tưởng của “người già” thích lo xa, bản tiên không có hứng thú, khụ…
“Nhưng mà…”
“Thôi thôi thôi, không cần nhiều lời, trực tiếp tìm tổ sư cô đi, các người cũng thật là, chuyện nhỏ như vậy cũng phiền bản tiên.” Ta không kiên nhẫn đứng dậy, vươn vai một cái rồi đi thẳng vào trong, bỏ mặc Cao Linh gọi đằng sau, chỉ để lại một câu “Có chuyện gì thì tìm tổ sư cô giải quyết.”
Cũng bỏ luôn ngoài tai lời nói nho nhỏ của Cao Linh. “Chuyện diệt môn cũng tính là nhỏ sao a…”
Sau đó ta trở về ổ chăn đánh một giấc no nê.
Tiểu đồ nhi Bảo Linh của ta, từ mười tuổi đã theo ta tu đạo, hai mươi tuổi đạt thành chân thân, trăm năm nay tu luyện pháp lực đã sớm vượt xa toàn bộ các trưởng lão trong phái, ngay cả trưởng môn Cao Linh cũng không thể qua nổi mười chiêu của nàng. Có thể nói nha, là kì tài trăm năm có một, dưới sự chỉ điểm của ta, lại càng tiến bộ như diều gặp gió.
Hơn mười năm nay việc nhỏ thì có Cao Linh lo, việc lớn ta liền đùn đẩy hết cho tiểu đồ nhi, bản thân tiêu diêu tự tại, muốn bao nhiêu khoái lạc liền có bấy nhiêu.
Ta cuộn tròn trong ổ chăn tiến vào mộng đẹp, lại tưởng nhớ tiểu đồ nhi trước mười ba tuổi vẫn luôn cùng ngủ với ta, cơ thể nho nhỏ thơm mềm, nằm gọn trong vòng tay ta mà ngủ an ổn… Kể từ khi nàng đòi ngủ riêng, giấc ngủ của ta hiếm khi toàn vẹn, kết quả, lúc nào ta cũng buồn ngủ!
Lại nhớ đến tiểu đồ nhi lần đầu tiên vì ta mà nướng trộm gà quay…
Tu tiên tối kị sát sinh, cũng tức là không được ăn mặn. Ta cũng chẳng biết lão già nào đặt ra điều lệ này. Hơn bảy trăm năm tu hành ta chưa từng chay tịnh. Kết quả thì sao? Mấy lão già tịch cốc đều thăng thiên cả rồi, chỉ còn mình ta vì vương vấn mĩ vị nhân gian mà tiêu dao tự tại…
Dù sao thì cái quy tắc đó cũng khiến cho việc ăn thịt trong Vô Thường cung của ta gặp khó khăn một thời gian. Ta là loại người không thịt không vui, khi đó bởi vì không thể ra khỏi Vô Thường cung tìm thịt đã khiến cho ta uất ức mấy ngày trời…
Cho đến khi bắt gặp hình ảnh tiểu đồ nhi vì nhóm lửa mà mặt mày lấm lem, trên tay cầm con gà chín vàng, cười lên một cái cả hai con ngươi đều sáng lấp lánh. Ta liền biết mĩ vị nhân gian tất cả đều không bằng con gà này.
Còn nhớ tới cả hình ảnh đồ nhi luyện công, lúc nàng múa Huyền kiếm do ta ban tặng dưới cơn mưa hoa đào, “Hoa Linh Kiếm Pháp” uyển chuyển của nữ lưu, không hiểu sao nàng múa ra lại khiến ta cảm thấy… thật uy vũ…
Lại còn có…
…
…
Ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy bất tri bất giác đã là hai ngày hôm sau. Ta nhìn sắc trời u ám, cảm giác như có gì đó không đúng. Nghe tiểu đồng quét vườn báo lại, tổ sư cô hai ngày nay chưa hề trở về, ta liền biết có sự không ổn!