Những vết xây xát nhỏ ngoài da chỉ cần ba đến bốn ngày đã lành nhưng vết cắt trong tâm thì khác, nó âm ỉ cắn rứt dày vò con người từng chút một.
Có người thương tâm quá thành bận cũng có người vì yêu mà tự giết chết chính mình. Tình yêu là thứ đến một cách tự nhiên không tránh được cũng không phòng được, người trúng độc tình chỉ có thể chấp nhận sống chung với nó. Thế nên những người đi trước mới có câu yêu đương chính là một loại độc không có thuốc giải.
Sau chuyện cô bị tấn công ở rừng Minh U và những chuyện xảy ra trước đó. Bạch Cổn gửi cô xuống núi. Mục đích thứ nhất là để Mạn Y Y rèn luyện kĩ năng. Mục đích thứ hai là muốn cô và hắn tách ra một thời gian. " Một ngày là thầy cả đời làm cha ", thượng thần như hắn lại đi yêu con gái há chẳng phải gây nên trận cười cho bốn bể sao.
Đông Phương Tây Lãng trong hình dạng mèo trắng đi qua đi lại ngoài cửa, hôm đó cô bị thương cũng tại đi tìm y, vì vậy lần này y cũng muốn đi để bảo vệ cô:
" Chủ nhân à có thể cho ta đi cùng không?"
Mạn Y Y vuốt ve bộ lông trắng muốt mượt mà của y :
" Đi theo ta huynh không sợ nguy hiểm sao? "
Y lúc lắc đầu biểu hiện ý không sợ, Mạn Y Y cười nhẹ ẵm y lên cùng ra tạm biệt sư phụ. Bạch Cổn ngồi đọc sách trên sạp đợi sẵn, cô bước đến cửa chưa gõ thì hắn đã lên tiếng:
" Đi đường cẩn thận. "
Cô hạ mắt buồn bã " Vâng " một tiếng, hóa ra sư phụ không muốn gặp cô đến vậy. Cô xoay lưng lên đường xuống núi, Mạn Y Y không hề biết suốt chặng đường hắn đều đi theo sau lưng cô.
Cả hai đang xuống núi chợt cô nói:
" Tây Lãng caca sư phụ là không thích ta sao? "
Đông Phương Tây Lãng được cô bế trên tay lười nhác trả lời:
" Nha đầu ngốc, người không quan tâm đến muội một lúc muội liền nghĩ người không quan tâm muội thật sao? Chỉ là làm thần không thể tự do thoải mái.."
Mạn Y Y im lặng không nói gì thêm. Có lẽ Đông Phương Tây Lãng nói đúng, cô là đồ ngốc không nhận ra tình cảm sư phụ đối với mình.
Đến chính ngọ họ đã dừng chân ở kinh thành, Đông Phương Tây Lãng vô cùng phấn khích 200 năm rồi hắn mới nhìn quang cảnh con người lần này là lần đầu tiên. Mạn Y Y trong bộ y phục nam quan sát một lượt rồi cười tươi:
" Haaa đến nơi rồi "
Nữ nhân đi ngang đều đem ánh mắt nhìn hướng cô bằng con mắt: " Trên đời này thực sự có nam nhân đẹp đẽ đến thế sao?"
Có người thương tâm quá thành bận cũng có người vì yêu mà tự giết chết chính mình. Tình yêu là thứ đến một cách tự nhiên không tránh được cũng không phòng được, người trúng độc tình chỉ có thể chấp nhận sống chung với nó. Thế nên những người đi trước mới có câu yêu đương chính là một loại độc không có thuốc giải.
Sau chuyện cô bị tấn công ở rừng Minh U và những chuyện xảy ra trước đó. Bạch Cổn gửi cô xuống núi. Mục đích thứ nhất là để Mạn Y Y rèn luyện kĩ năng. Mục đích thứ hai là muốn cô và hắn tách ra một thời gian. " Một ngày là thầy cả đời làm cha ", thượng thần như hắn lại đi yêu con gái há chẳng phải gây nên trận cười cho bốn bể sao.
Đông Phương Tây Lãng trong hình dạng mèo trắng đi qua đi lại ngoài cửa, hôm đó cô bị thương cũng tại đi tìm y, vì vậy lần này y cũng muốn đi để bảo vệ cô:
" Chủ nhân à có thể cho ta đi cùng không?"
Mạn Y Y vuốt ve bộ lông trắng muốt mượt mà của y :
" Đi theo ta huynh không sợ nguy hiểm sao? "
Y lúc lắc đầu biểu hiện ý không sợ, Mạn Y Y cười nhẹ ẵm y lên cùng ra tạm biệt sư phụ. Bạch Cổn ngồi đọc sách trên sạp đợi sẵn, cô bước đến cửa chưa gõ thì hắn đã lên tiếng:
" Đi đường cẩn thận. "
Cô hạ mắt buồn bã " Vâng " một tiếng, hóa ra sư phụ không muốn gặp cô đến vậy. Cô xoay lưng lên đường xuống núi, Mạn Y Y không hề biết suốt chặng đường hắn đều đi theo sau lưng cô.
Cả hai đang xuống núi chợt cô nói:
" Tây Lãng caca sư phụ là không thích ta sao? "
Đông Phương Tây Lãng được cô bế trên tay lười nhác trả lời:
" Nha đầu ngốc, người không quan tâm đến muội một lúc muội liền nghĩ người không quan tâm muội thật sao? Chỉ là làm thần không thể tự do thoải mái.."
Mạn Y Y im lặng không nói gì thêm. Có lẽ Đông Phương Tây Lãng nói đúng, cô là đồ ngốc không nhận ra tình cảm sư phụ đối với mình.
Đến chính ngọ họ đã dừng chân ở kinh thành, Đông Phương Tây Lãng vô cùng phấn khích 200 năm rồi hắn mới nhìn quang cảnh con người lần này là lần đầu tiên. Mạn Y Y trong bộ y phục nam quan sát một lượt rồi cười tươi:
" Haaa đến nơi rồi "
Nữ nhân đi ngang đều đem ánh mắt nhìn hướng cô bằng con mắt: " Trên đời này thực sự có nam nhân đẹp đẽ đến thế sao?"