Trước khi xuống núi Bạch Cổn giao cho Mạn Y Y một chiếc khăn tay màu lam, lần này cô không chỉ đi chơi mà còn đi làm nhiệm vụ để thăng cấp tu vi, cô luôn nhớ lời sư phụ căn dặn: Cô phải dùng chiếc khăn này lau đủ 100 giọt nước mắt của bá tính, một là để hiểu nỗi khổ muôn dân và tìm cách giải quyết cho họ, hai là rèn luyện pháp lực.
Kinh thành phồn hoa đông vui, tất cả các khu nhà lẫn đèn hoa trang trí ngoài đường đều được bày biện hoa lệ nhất. Mạn Y Y bị mất trí nhớ nên tính ra thì đây là lần đầu tiên cô dạo chơi ở kinh thành. Đông Phương Tây Lãng trời sinh là một con mèo ham chơi. Nên còn chưa đi hết con phố cô đã không nhìn thấy y đâu nữa. Mạn Y Y phẫn nam, trên người ngoài ít bạc phòng thân thì cô chỉ mang theo độc nhất một thanh kiếm.
Mạn Y Y vừa đi vừa liếc ngang nhìn dọc đưa mắt tìm Đông Phương Tây Lãng. Chuyện y là thế tử Miêu tộc bị kẻ khác truy sát đã là của hai trăm năm trước nhưng cô cũng hiểu rõ đạo lí đề phòng vẫn hơn cả.
" Tây Lãng huynh rốt cục đang ở đâu chứ.."
Xa xa có một đám người xô bồ chạy đến cắt đứt dòng suy nghĩ trong đầu cô. Trong đám đó, một cô nương tầm 15,16 tuổi vừa chạy vừa khóc lóc thảm thiết và 6,7 tên đàn ông cao to lực lưỡng mặc quần áo giống nhau đuổi theo sau. Đó tựa như một cuộc đi săn của những con sói xám hung tợn và một tiểu bạch thỏ co ro sợ hãi, không biết làm gì ngoài chạy.
Cô nương ấy gào hét khàn cả cổ nhưng tất cả người đi đường đều tỏ ra như đui như điếc, không ai quan tâm cô ta bởi cô nương ấy chỉ là một hạt bụi quèn trong sa mạc, mà đã là hạt bụi thì ai quan tâm chứ?
Mạn Y Y chợt nhận thấy hóa ra kinh thành phồn hoa đẹp đẽ này lại tàn khốc đến như vậy. Bọn họ thà vờ như không biết trước nghịch cảnh chứ không thể để bản thân họ bị tổn hại. Tiểu oa nhi đáng thương bị một tên cường hào túm lại ghé môi sát tai nag ta mà thì thầm man rợ:
" Hehe.. nàng còn muốn chạy sao? "
Cô nương ấy run rẩy khóc lóc van xin:
" Kha gia-Kha gia xin ngài tha cho tiểu nữ.. hức hức..bây giờ tiểu nữ lập tức về nhà gom hết tiền đến trả cho ngài.. "
Hắn hếch chòm râu quai nón lên,đểu giả cười một cái thật man rợ:
" Haha.. nàng đừng nói linh tinh nữa, mỹ nhân nhanh cùng ta về làm thập thất phu nhân nào."
Tiểu oa nhi bị tên ác bá ghìm lấy thì mạnh mẽ cự tuyệt, chátt, nàng ta tát hắn một cái thật mạnh, nàng ta thà chết chứ không chịu làm vợ thứ 17 của lão béo ú kia. Dấu bàn tay đỏ ửng in bên má hắn sưng tấy. Cả đời hung hăng chưa từng bị đánh, hắn tức quá gầm lên:
" Tiện nhân! " _ cánh tay lực lưỡng chưa kịp hạ xuống đã bị vỏ kiếm của Mạn Y Y hất ra. Hắn vênh mặt quay lại nhìn hướng bị chặn _ " Tên nào?? Là tên nào... ớ.. á.. đại hiệp tha mạng.. đại hiệp tha mạng "_ bàn tay bản to của hắn bị cô ghìm lấy bẻ ngược lại.
Tiểu oa nhi ngồi dưới đất lấm lét nhìn, cứ nhìn mãi đến ngẩn cả người. Dáng điệu ban nãy của cô tiêu soái đến nỗi chính cô cũng không tin nổi. Mạn Y Y hạ một chân đạp hắn ra xa, mấy tên gia nô lần lượt xông đến toan hạ cô, yêu quái có thể cô không đánh lại nhưng người thường thì khác, chỉ cần không quá ba chiêu đã đánh gục được tất cả. Cô quét mắt nhìn chúng giọng đanh lại:
" Còn không mau cút cho ta."
Mấy tên gia nô vội vã đỡ thân hình to béo đó dậy, trước khi đi hắn còn lầm bầm:
" Các ngươi đợi đó cho ta, gia đây chắc chắn sẽ trả thù."
Mạn Y Y phủi tay rồi chìa tay ra phía tiểu oa nhi, nàng ta rụt rè nắm lấy rồi đứng dậy, cô nhìn lướt qua liền phát hiện dây đai áo nàng ta gần đứt phăng do cuộc giằng co ban nãy. Thiết nghĩ nữ tử để bung y phục giữa đường rất không hay cô liền cởi áo khoác bên ngoài đặt lên vai nàng ta buộc lại . Nàng ta cúi mặt:
" Đa.. đa tạ công tử."
Mạn Y Y xua tay đem khăn tay cho nàng ta, nàng ta cầm lấy rồi lau nước mắt :
" Không cần đa tạ, đây là việc ta nên làm. Nhưng mà nàng có thể cho ta biết đã có chuyện gì xảy ra? "
Tiểu oa nhi này hóa ra tên là Mộc Lan. Vốn là con một nhà nông dân bình thường chẳng may cha già đổ bệnh rồi chết, trong nhà không có tiền làm ma chay cho cha nên phải đi mượn. Không ngờ Tiền Phú Quý là một tên thích ăn gan uống tim người khác, nàng ta mượn 100 lượng nhưng qua một tháng hắn tăng lên 1000 lượng. Mộc Lan không có tiền trả hắn ép phải bán thân trả nợ.
Mạn Y Y nghe xong tức giận đùng đùng, cô đập mạnh vào chiếc bàn đá:
" thật quá đáng!""
Mộc Lan nhìn cô thâm tình lại có chút xót xa:
" công tử bớt giận.. hôm nay cũng may có công tử ra tay cứu giúp tiểu nữ, ơn này tiểu nữ xin khắc cốt ghi tâm. Bao giờ trả xong nợ tiểu nữ sẽ thật tâm báo đáp "
Những lời này cô nghe cũng cảm thấy có chút không đúng lắm nhưng đôi mắt đang bận di chuyển khắp nơi tìm Đông Phương Tây Lãng nên không để ý. Đến lúc rời đi Mộc Lan giữ lại cô mới nghĩ lại, cũng đúng chuyện đó chưa xong cô đi rời tên béo kia sẽ lại đến. Khi đó Mộc Lan một thân một mình e là không chống đỡ được, cô quyết định ở lại.
Đêm, khoảng không gian tĩnh mịch ập đến bao phủ hai con người. Nàng ta ở trong phòng, cô nằm trên mái nhà với lý do cô nam quả nữ một nhà không tiện. Một người thao thức đến đại quân tử không ngủ được, một người nhớ nhung sư phụ đến không ngủ được.
Xoẹt, Đông Phương Tây Lãng từ đâu nhảy đến bên cô. Y nghiêng đầu hỏi nhỏ:
" Chủ nhân ngươi chưa ngủ sao?"
Mạn Y Y giật mình vội ngồi dậy tra hỏi y:
" Huynh đi đâu cả chiều? "
Đông Phương Tây Lãng mang ra cây kẹo hồ lô ngào đường:
" Ta da.. ta đi mua cho ngươi."
Cô nhìn cây kẹo thật muốn khóc không ra nước mắt, từ đầu đến cuối không còn miếng nào nguyên vẹn, nếu không phải bị cắn cũng là bị gặm mất..mèo trắng a, thật cảm động..
Kinh thành phồn hoa đông vui, tất cả các khu nhà lẫn đèn hoa trang trí ngoài đường đều được bày biện hoa lệ nhất. Mạn Y Y bị mất trí nhớ nên tính ra thì đây là lần đầu tiên cô dạo chơi ở kinh thành. Đông Phương Tây Lãng trời sinh là một con mèo ham chơi. Nên còn chưa đi hết con phố cô đã không nhìn thấy y đâu nữa. Mạn Y Y phẫn nam, trên người ngoài ít bạc phòng thân thì cô chỉ mang theo độc nhất một thanh kiếm.
Mạn Y Y vừa đi vừa liếc ngang nhìn dọc đưa mắt tìm Đông Phương Tây Lãng. Chuyện y là thế tử Miêu tộc bị kẻ khác truy sát đã là của hai trăm năm trước nhưng cô cũng hiểu rõ đạo lí đề phòng vẫn hơn cả.
" Tây Lãng huynh rốt cục đang ở đâu chứ.."
Xa xa có một đám người xô bồ chạy đến cắt đứt dòng suy nghĩ trong đầu cô. Trong đám đó, một cô nương tầm 15,16 tuổi vừa chạy vừa khóc lóc thảm thiết và 6,7 tên đàn ông cao to lực lưỡng mặc quần áo giống nhau đuổi theo sau. Đó tựa như một cuộc đi săn của những con sói xám hung tợn và một tiểu bạch thỏ co ro sợ hãi, không biết làm gì ngoài chạy.
Cô nương ấy gào hét khàn cả cổ nhưng tất cả người đi đường đều tỏ ra như đui như điếc, không ai quan tâm cô ta bởi cô nương ấy chỉ là một hạt bụi quèn trong sa mạc, mà đã là hạt bụi thì ai quan tâm chứ?
Mạn Y Y chợt nhận thấy hóa ra kinh thành phồn hoa đẹp đẽ này lại tàn khốc đến như vậy. Bọn họ thà vờ như không biết trước nghịch cảnh chứ không thể để bản thân họ bị tổn hại. Tiểu oa nhi đáng thương bị một tên cường hào túm lại ghé môi sát tai nag ta mà thì thầm man rợ:
" Hehe.. nàng còn muốn chạy sao? "
Cô nương ấy run rẩy khóc lóc van xin:
" Kha gia-Kha gia xin ngài tha cho tiểu nữ.. hức hức..bây giờ tiểu nữ lập tức về nhà gom hết tiền đến trả cho ngài.. "
Hắn hếch chòm râu quai nón lên,đểu giả cười một cái thật man rợ:
" Haha.. nàng đừng nói linh tinh nữa, mỹ nhân nhanh cùng ta về làm thập thất phu nhân nào."
Tiểu oa nhi bị tên ác bá ghìm lấy thì mạnh mẽ cự tuyệt, chátt, nàng ta tát hắn một cái thật mạnh, nàng ta thà chết chứ không chịu làm vợ thứ 17 của lão béo ú kia. Dấu bàn tay đỏ ửng in bên má hắn sưng tấy. Cả đời hung hăng chưa từng bị đánh, hắn tức quá gầm lên:
" Tiện nhân! " _ cánh tay lực lưỡng chưa kịp hạ xuống đã bị vỏ kiếm của Mạn Y Y hất ra. Hắn vênh mặt quay lại nhìn hướng bị chặn _ " Tên nào?? Là tên nào... ớ.. á.. đại hiệp tha mạng.. đại hiệp tha mạng "_ bàn tay bản to của hắn bị cô ghìm lấy bẻ ngược lại.
Tiểu oa nhi ngồi dưới đất lấm lét nhìn, cứ nhìn mãi đến ngẩn cả người. Dáng điệu ban nãy của cô tiêu soái đến nỗi chính cô cũng không tin nổi. Mạn Y Y hạ một chân đạp hắn ra xa, mấy tên gia nô lần lượt xông đến toan hạ cô, yêu quái có thể cô không đánh lại nhưng người thường thì khác, chỉ cần không quá ba chiêu đã đánh gục được tất cả. Cô quét mắt nhìn chúng giọng đanh lại:
" Còn không mau cút cho ta."
Mấy tên gia nô vội vã đỡ thân hình to béo đó dậy, trước khi đi hắn còn lầm bầm:
" Các ngươi đợi đó cho ta, gia đây chắc chắn sẽ trả thù."
Mạn Y Y phủi tay rồi chìa tay ra phía tiểu oa nhi, nàng ta rụt rè nắm lấy rồi đứng dậy, cô nhìn lướt qua liền phát hiện dây đai áo nàng ta gần đứt phăng do cuộc giằng co ban nãy. Thiết nghĩ nữ tử để bung y phục giữa đường rất không hay cô liền cởi áo khoác bên ngoài đặt lên vai nàng ta buộc lại . Nàng ta cúi mặt:
" Đa.. đa tạ công tử."
Mạn Y Y xua tay đem khăn tay cho nàng ta, nàng ta cầm lấy rồi lau nước mắt :
" Không cần đa tạ, đây là việc ta nên làm. Nhưng mà nàng có thể cho ta biết đã có chuyện gì xảy ra? "
Tiểu oa nhi này hóa ra tên là Mộc Lan. Vốn là con một nhà nông dân bình thường chẳng may cha già đổ bệnh rồi chết, trong nhà không có tiền làm ma chay cho cha nên phải đi mượn. Không ngờ Tiền Phú Quý là một tên thích ăn gan uống tim người khác, nàng ta mượn 100 lượng nhưng qua một tháng hắn tăng lên 1000 lượng. Mộc Lan không có tiền trả hắn ép phải bán thân trả nợ.
Mạn Y Y nghe xong tức giận đùng đùng, cô đập mạnh vào chiếc bàn đá:
" thật quá đáng!""
Mộc Lan nhìn cô thâm tình lại có chút xót xa:
" công tử bớt giận.. hôm nay cũng may có công tử ra tay cứu giúp tiểu nữ, ơn này tiểu nữ xin khắc cốt ghi tâm. Bao giờ trả xong nợ tiểu nữ sẽ thật tâm báo đáp "
Những lời này cô nghe cũng cảm thấy có chút không đúng lắm nhưng đôi mắt đang bận di chuyển khắp nơi tìm Đông Phương Tây Lãng nên không để ý. Đến lúc rời đi Mộc Lan giữ lại cô mới nghĩ lại, cũng đúng chuyện đó chưa xong cô đi rời tên béo kia sẽ lại đến. Khi đó Mộc Lan một thân một mình e là không chống đỡ được, cô quyết định ở lại.
Đêm, khoảng không gian tĩnh mịch ập đến bao phủ hai con người. Nàng ta ở trong phòng, cô nằm trên mái nhà với lý do cô nam quả nữ một nhà không tiện. Một người thao thức đến đại quân tử không ngủ được, một người nhớ nhung sư phụ đến không ngủ được.
Xoẹt, Đông Phương Tây Lãng từ đâu nhảy đến bên cô. Y nghiêng đầu hỏi nhỏ:
" Chủ nhân ngươi chưa ngủ sao?"
Mạn Y Y giật mình vội ngồi dậy tra hỏi y:
" Huynh đi đâu cả chiều? "
Đông Phương Tây Lãng mang ra cây kẹo hồ lô ngào đường:
" Ta da.. ta đi mua cho ngươi."
Cô nhìn cây kẹo thật muốn khóc không ra nước mắt, từ đầu đến cuối không còn miếng nào nguyên vẹn, nếu không phải bị cắn cũng là bị gặm mất..mèo trắng a, thật cảm động..