"Chỉ tiếc, đại minh tinh chị Mai và Hồng Phúc Hồng Quý kia phải chôn cùng với Dương Bách Xuyên rồi, nếu như tôi nói, thả chị Mai và bọn họ thả ra, để cho Dương Bách Xuyên đi vào được, mục tiêu của chúng ta là Dương Bách Xuyên, cần gì phải liên lụy đến một người phụ nữ và người của mình chứ?" Trong lòng Lão Tam vẫn có hơi nhớ nhung với chị Mai, hắn thích phim của chị Mai, càng đáng tiếc hơn là hai người của gia tộc.
Lúc này lão Thất nghiêm khắc nói: "Anh ba, em có thể nói cho anh biết, có thủ đoạn của một số võ cổ giả không tầm thường, nếu thả chị Mai và Hồng Phúc Hồng Quý ra, Dương Bách Xuyên sẽ biết chị Mai không còn bên trong nữa, anh ta còn có thể đi vào sao? Muốn làm chuyện lớn thì cần phải có thủ đoạn độc ác hơn, hơn nữa trước khi ra khỏi cửa cha đã nói thế nào? Chuyện này nếu xảy ra chuyện gì, toàn bộ nhà họ Hồng chúng ta từ trên xuống dưới sẽ xong đời, cho nên tốt nhất anh bỏ qua ý nghĩ vô lý đấy đi."
“Được rồi, tôi chỉ thuận miệng nói mà thôi, cậu nói xem cậu đáng giá sao?" Lão Tam nhìn thấy sắc mặt lão Thất nghiêm khắc vội vàng dừng lại.
Trong lúc hai anh em nói chuyện, lão Thất cầm kính viễn vọng quan sát phương xa, ngay sau đó hắn trầm giọng nói: "Tới đây, kiểm tra thiết bị ~"
"Được ~" Lão tam Hồng gia đáp.
… …
Sau khi Dương Bách Xuyên lên bờ, lại cho chủ thuyền hai vạn đồng, còn nói: "Ông ở đây chờ tôi, tôi còn phải quay lại, sẽ không để ông bị thiệt thòi.”
Chủ thuyền trung niên nhìn Dương Bách Xuyên nhếch miệng nói: "Chàng trai, nơi này là mỏ đảo hoang phế nhiều năm, trước không có thôn, sau không có cửa hàng, nếu muốn chờ thì cũng được, nhưng tiền phải tăng ~"
Dương Bách Xuyên vội vàng, không có thời gian lằng nhằng với ông ta, trực tiếp lấy ra một vạn ném cho ông ta và nói: "Cho ông một vạn tiền đặt cọc trở về, chờ tôi một giờ, nếu trong một giờ tôi không quay về, thì ông cứ quay về, nếu tôi quay lại, thì sẽ cho thêm ."
Chủ thuyền vừa nghe ngay lập tức mừng rỡ, hôm nay có thể xem như gặp kim chủ rồi, đừng nói để cho ông ta chờ một giờ, cho dù là mười giờ cũng chờ, tiền một ngày hôm nay ông ta kiếm được cũng phải bằng tiền ông ta phải bận rộn một tháng."
Dương Bách Xuyên trực tiếp lên đảo, sau khi đi mấy trăm mét, từ xa đã thấy được trên vách núi thật lớn, có một loạt mỏ sơn động bỏ hoang, sau khi tìm được mỏ số ba, vội vàng chạy tới.
Anh phóng thần thức ra xung quanh chín trăm mét, bốn phía cũng không có phát hiện người nào, hay là nơi nào.
Đáng tiếc là, linh thức của anh không tới ba nghìn mét, không nhìn thấy lão tam và lão thất của nhà họ Hồng đang theo dõi anh.
Dương Bách Xuyên đi tới cửa mỏ số ba, bên trong đen như mực không thể nhìn thấy gì cả, thế nhưng anh phóng linh thức ra xem xét.
Sau một giây, anh cách nơi này hơn bốn trăm mét, Dương Bách Xuyên thấy được chị Mai bị trói ở trên một cái khung sắt, ở bên cạnh chị Mai còn có hai người đàn ông, tu vi là Ám Kình tầng chín, điều này làm cho trong lòng Dương Bách Xuyên thả lỏng, hai tên Ám Kình tầng chín mà thôi, anh nhắm mắt lại vẫn có thể thu thập, không nghĩ nhiều, vội vàng chạy vào mỏ sơn động.
Cách đó ba nghìn mét, sau khi Lão Tam nhìn thấy Dương Bách Xuyên bước vào, hắn ta vội vàng nói: “Lão Thất, tôi bấm nhé~” Dứt lời, hắn ta đang định bấm điều khiển từ xa.
“Đợi đã, đợi Dương Bách Xuyên đi vào trong rồi bấm, chắc cốp quan trọng hơn.” Lão thất nhà họ Hồng nói.
“Đúng là ngứa ngáy ~ Cậu phải nắm bắt thời gian, đừng để anh ta chạy ra ngoài.” Lão tam nói.
Lão thất nhìn màn hình trong tay nói: “Yên tâm đi, em đã cài đặt thiết bị video không giới hạn trên người của Hồng Phúc và Hồng Quý rồi, đợi anh ta tới bên cạnh chị Mai, chúng ta sẽ ấn điều khiến để nổ chết anh ta, như vậy mới không để xảy ra sai sót.”
“Cũng khá tiếc cho Hồng Phúc và Hồng Quý, dù sao thì bọn họ cũng là người nhà họ hồng, cậu nói xem có phải cậu quá ác độc không, cứ nhất thiết phải để người của mình chôn cùng Dương Bách Xuyên?” Lão tam oán trách nói.
Lão thất trầm giọng nói: “Là một phần của nhà họ Hồng, đóng góp cống hiến cho nhà họ Hồng là nghĩa vụ mà mỗi người phải làm, mặc dù Hồng Phúc và Hồng Quý phải chôn cùng Dương Bách Xuyên, nhưng có thể giết được anh ta, bọn họ cũng xem như là lập công.
Nếu như không có Hồng Phúc và Hồng Quý ở trong quặng mỏ, Dương Bách Xuyên chắc chắn sẽ nảy sinh nghi ngờ, chỉ khi có hai người họ ở trong đó, mới có thể đánh lạc hướng được Dương Bách Xuyên, nếu không, để anh ta phát hiện có thuốc nổ được chôn trong quặng mỏ, liệu anh ta còn đi vào sao?”
Lão tam thở dài một tiếng, mặc dù đứa em này của hắn làm việc tàn nhẫn không từ một thủ đoạn nào, nhưng cậu ta cũng rất thận trọng, luôn suy nghĩ chu toàn, như vậy mới không để ra sai sót, hắn nói: “Chỉ đáng tiếc, Hồng Phúc và Hồng Quý đến chết cũng không biết, bọn họ sẽ bị hai chúng ta nổ chết.”