Sau khi Dương Bách Xuyên hiểu được trách nhiệm của bộ phận giám định, tâm trạng cũng đã trầm xuống, nói bộ phận này nói rất quan trọng là bởi vì nhân viên chủ yếu phụ trách tiếp nhận các món bảo vật của khách hàng, giám định phân biệt thật giả, định giá...
Đồng thời cũng phụ trách về mảng điều tra chênh lệch giá của món đồ này so với bên ngoài, còn về phúc lợi thì được xem như bộ phận cao nhất của công ty.
Thế nhưng bất cứ điều gì có lợi nhuận cao cũng sẽ đi kèm với việc rủi ro cao.
Ngay cả trong việc phân biệt các bộ sưu tập, một khi mất mát gây ra thiệt hại lớn thì phải chịu hậu quả tương ứng.
Đương nhiên, các công việc đều sẽ có nhân viên chuyên nghiệp theo dõi, trách nhiệm của chủ nhiệm Dương Bách Xuyên chính là chèo lái các món đồ được xuất ra ngoài, nhưng mà người chịu trách nhiệm cho đồ ra khỏi nơi giám định cho ra đấu giá cũng là anh.
Bộ phận này tốt hay xấu đây.
Dương Bách Xuyên không nghĩ ra vì sao Triệu Nam lại điều anh vào một bộ phận quan trọng như vậy.
Ngày hôm qua cô ấy đã tự mình ra tay sa thải đi rất nhiều người ngay cả quản lý bộ phận giám định cũng bị cô ấy sa thải, bây giờ Mục Vạn Thịnh cho anh lên làm vị trí chủ nhiệm, tuy trên danh nghĩa thì cấp bậc thấp hơn quản lý nhưng thật ra công việc lại có thể làm theo quyền hạn như quản lý.
Mặc dù việc bổ nhiệm lần này theo ý kiến của Mục Vạn Thịnh, Triệu Nam cũng đồng ý, nhưng nói cách khác cô ấy mới là người đưa ra quyết định vị trí của anh.
Một sinh viên đại học vừa tốt nghiệp mà đã một bước lên trời, đây chính là cuộc sống hiện tại của Dương Bách Xuyên.
Ngồi trong văn phòng suy nghĩ một hồi, anh vẫn quyết định đi tìm Triệu Nam hỏi thử, vì anh không có kinh nghiệm về chuyện giải thích cho nên sợ đến lúc đó có xảy ra chuyện lại phụ sự tín nhiệm của cô ấy.
Đi tới văn phòng Triệu Nam, sau khi gõ cửa, Ngải Diệp mở cửa, cô ta nhìn thấy Dương Bách Xuyên rất thản nhiên cười nói: “Chào cậu, chủ nhiệm Dương ~”
Một tiếng chủ nhiệm Dương thật sự làm cho Dương Bách Xuyên cảm thấy không quen, anh nhìn trên người Ngải Diệp mặc một bộ đồng phục chuyên nghiệp gọn gàng, cùng với sự nghiệp sáng lạn của cô, không nhịn được mà nuốt nước miếng, xấu hổ cười nói: “Thư ký Ngải, chị gọi tên tôi là được rồi.”
“Ha ha, cậu phải nhanh chóng thích ứng với vị trí của cậu đi, xưng hô tại nơi làm việc cũng rất là quan trọng, mời cậu vào đi, tổng giám đốc biết cậu sẽ tới tìm cô ấy.” Vừa rồi Ngải Diệp nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của Dương Bách Xuyên nhìn mình, trong lòng rất vui vẻ, cố ý ưỡn ngực, nghiêng người để Dương Bách Xuyên vào cửa.
Cô ta đã tuổi hơn nữa lại còn là một cô gái đúng tiêu chuẩn.
Bây giờ các cô gái rất để ý sức hấp dẫn của bản thân mình.
Có thể được người khác phái nhìn thêm hai lần, điều đó chứng minh bản thân vẫn còn được trẻ đẹp như xưa.
Đối với suy nghĩ trong lòng Ngải Diệp, Dương Bách Xuyên không biết nhưng lại để ý đến dáng người cô ta cố ý ưỡn ngực, thầm mắng một tiếng: “Hồ ly tinh à ~ có cần phải trêu chọc người như vậy không?”
Anh không kìm được lòng mà nhìn mông cô ta, nuốt nước bọt.
Không thể không nói, thư ký của Triệu Nam này là một cô gái tràn ngập mị lực, muốn dáng người có vóc người, muốn khuôn mặt có khuôn mặt, hôm nay Ngải Diệp đeo một cái kính khung lớn, tóc ngắn ngang tai, vớ đen lại còn đi giày, lúc đi đường nhìn vào bóng lưng của cô ta càng đòi mạng người hơn.