Diện mạo quyến rũ, hai quầng thâm mắt đen nhánh, trên môi bôi một lớp son dày, nhìn qua giống như vừa uống máu, cho anh một loại cảm giác u ám.
“Cô là ai?” Dương Bách Xuyên nheo mắt lại, hỏi một câu.
“Ha ha ha, không ngờ còn là một tên phong lưu, cơ bắp không tồi, em trai có thể gọi chị là chị La Sát.” Nói xong, cô ta vươn lưỡi lim môi, đột nhiên thả người nhảy xuống từ trên tảng đá cao mét, vững vàng đứng trước mặt Dương Bách Xuyên.
“Cô là võ cổ giả?” Dương Bách Xuyên cảm nhận được khí huyết dày đặc từ trên người cô ta. Cầm quần áo lên mặc vào, anh không hy vọng dáng người mạnh mẽ của mình bị bà cô già này nhìn.
Người phụ nữ tự xưng là La Sát, nở nụ cười thẹn thùng nói: “Em trai nhỏ, cậu chính là Dương Bách Xuyên đúng không? Thật không dễ tìm được cậu!”
“Muốn gì?” Trong lòng Dương Bách Xuyên cũng đoán được mục đích cô ta đến đây, trong lòng càng thêm lạnh lẽo. Đây là quê nhà, không ngờ nữ võ cổ này có thể tìm được quê quán của anh, điều này làm cho đáy lòng của Dương Bách Xuyên dâng lên một cảm giác nguy hiểm.
Từ khí huyết có thể thấy được có lẽ công lực của người phụ nữ này còn cao hơn cả Minh Kình, Ám Kình.
Theo lời của Trần Thất Tiên, võ cổ giả cảnh giới Ám Kình rất ít, có lẽ trong một ngàn võ cổ giả Minh Kình mới ra được một Ám Kình, bước vào Ám Kình mới được coi là võ cổ giả chân chính, thực lực vô cùng to lớn kh ủng bố.
Từ khí huyết của người phụ nữ trước mắt, Dương Bách Xuyên cũng cảm nhận được, cô ta rất mạnh, nói về thực lực có lẽ tương đương với anh, hoặc mạnh hơn anh một chút.
Chỉ nghe thấy người phụ nữ này cười ha ha: “Em trai nhỏ, nếu cậu biết chị đây là võ cổ giả, cũng hiểu mục đích tôi tìm cậu đúng không?”
“Cô muốn phương pháp luyện đan trên người tôi? Nói thật cho cô biết, trên người tôi không có phương thuốc đan Tiểu Bồi Nguyên. Có người cố ý tung ra tin tức trên người tôi có đan Tiểu Bồi Nguyên.” Dương Bách Xuyên nhìn cô ta, nói.
“Mày cảm thấy tao sẽ tin lời mày nói? Bớt nói nhảm, giao phương pháp luyện đan ra đây, tao sẽ cho mày chết toàn thây. Nếu không đừng trách tao tàn nhẫn, tao biết nhà mày còn có bà có nội và cô em gái như hoa như ngọc.” Người phụ nữ La Sát cười ha ha, uy hiếp Dương Bách Xuyên.
“Tìm chết ~” Dương Bách Xuyên giận dữ, bà nội và em gái chính là vảy ngược của anh. Người phụ nữ không biết sống chết này dám dùng bà nội và em gái uy hiếp anh, điều này đã xúc phạm đến vảy ngược của anh.
Lập tức giận dữ hét lên, tung ra một quyền lao thẳng về phía người phụ nữ, vận chuyển chân khí toàn thân, dưới tay không chút lưu tình.
“Hừ ~ Rác rưởi không biết sống chết.” Người phụ nữ La Sát nhìn thấy Dương Bách Xuyên tấn công, hừ lạnh, hai tay bên hông vung lên. Ngay sau đó trong tay xuất hiện hai thanh loan đao dài một thước, chém về phía tay của Dương Bách Xuyên, tốc độ cực nhanh, giống như tia chớp.
Dương Bách Xuyên không ngờ người phụ nữ kia lại mang theo đao trên người, trong lòng vô cùng hoảng sợ, muốn thu tay lại nhưng đã muộn.
Lúc này, hy vọng duy nhất của vũ khí đối phương là mượn nhờ chân khí.
Dương Bách Xuyên biết chân khí của Tu Chân giả và nội lực của cổ võ giả tuy đều là lực lượng nhưng về chất lượng lại khác biệt một trời một vực.
Nếu như so sánh nội lực của cổ võ giả là hạng đồng hoặc bạc thì chân khí của Tu Chân giả chính là hạng kim cương, chênh lệch giữa hai bên không phải chỉ có chút xíu.
Vì vậy Dương Bách Xuyên dám bọc kín cánh tay mình bằng chân khí, cứng rắn va chạm với song đao của nữ La Sát.