Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nữ La Sát rơi xuống đất cách năm mắt, miệng hộc máu tươi, trong lòng cuồn cuộn như sấm sét nổ vang, không thể bình tĩnh nổi. Cô ta lấy được tin tức, Dương Bách Xuyên có đan phương điều chế Bồi Nguyên Đan chỉ là võ giả Minh Kình mà thôi.
Không nghĩ tới anh lại mạnh như thế này!
Đao kiếm không chém được cơ thể anh, chuyện này không kỳ lạ à?
Chẳng lẽ đối phương tu luyện mấy loại võ công như Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam?
Nghĩ đến Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam, nữ La Sát liền nghĩ đến thế lực cổ võ giả to lớn nào đó, trong lòng càng thêm sợ hãi.
Chẳng qua nữ La Sát cô ta có thể đi ngang Tây Vực, tên tuổi nữ La Sát vang danh khắp nơi, tự nhiên có tâm tư mưu mô, độc ác gian xảo.
Lúc này Dương Bách Xuyên đã lại gần, trên mặt nữ La Sát hiện lên vẻ kinh hoảng, chậm rãi lùi về phía sau, miệng thì nói: “Em trai nhỏ, hôm nay chị gái nhận thua, có thể tha cho chị gái này một mạng không, sau này nữ La Sát tôi nợ cậu một ân tình?”
Dương Bách Xuyên cười khẩy: “Hiện tại mới cầu xin tha thứ có phải đã quá muộn rồi không, hay là cô đang sỉ nhục trí thông minh của tôi. Nếu lúc trước đã tới tìm tôi thì nên chuẩn bị thừa nhận hậu quả nếu thất bại từ trước, dám uy hiếp người thân của tôi, hôm nay tôi phải giết cô, chịu chết đi.”
Dứt lời, Dương Bách Xuyên tung người nhảy lên, vỗ xuống đỉnh đầu nữ La Sát.
Lúc này anh vẫn chưa phát hiện, tuy trên mặt nữ La Sát đầy hoảng sợ nhưng hai tròng mắt lại lộ ra vẻ âm tàn xảo trá, giấu một tay sau lưng.
Giây phút Dương Bách Xuyên ra tay, tay giấu sau lưng của nữ La Sát bỗng vung về phía anh, sương mù dày đặc màu đỏ ngay lập tức che kín tầm mắt.
Dương Bách Xuyên rên khẽ, dừng tay, nước mắt chảy xuống ào ào, tầm nhìn mơ hồ, trong chốc lát không thể nhìn rõ.
Bên tai vang lên tiếng cười lớn điên cuồng của nữ La Sát.
“Ha ha ha, em trai nhỏ, không thể không nói võ công của mày không tệ, đã luyện thành công phu Thiết Bố Sam đúng không, mày có quan hệ gì với nhà nông Thiểm Bắc? Nói thử xem nào, nếu mày có quan hệ với đối phương, vẫn câu nói kia, tao có thể cho mày toàn thây.
Khặc khặc, chỉ là gà mờ chưa đủ lông đủ cánh, trong nhà không ai dạy mày giang hồ hiểm ác hả? Trúng Hồng Vụ Tán của tao, hiện tại mày đã mù lòa, trở thành thịt cá trên tay tao rồi. Mau giao cách luyện chế Bồi Nguyên Đan ra đây, nếu không tao sẽ không nhẹ tay với mày nữa đâu!”
Nữ La Sát vô cùng đắc ý, cô ta không ngờ Dương Bách Xuyên chỉ là tay mơ không có kinh nghiệm, một kích Hồng Vụ Tán đã khiến đối phương biến thành mù lòa.
Nghe nữ La Sát nói xong, trong lòng Dương Bách Xuyên vừa sợ vừa giận, đúng là anh không có kinh nghiệm giang hồ, tuy vừa nãy thấy nữ La Sát giấu một tay sau lưng nhưng không suy nghĩ nhiều, lần này ăn thiệt thòi rồi.
Hẳn Hồng Vụ Tán trong miệng nữ La Sát là phấn độc chuyên dùng để đối phó với mắt, anh thử dùng chân khí đi hóa giải, có tác dụng nhưng tốc độ rất chậm. Đoán chừng muốn giải độc hoàn toàn cần ba, bốn tiếng mới có thể hoàn thành.
Dương Bách Xuyên biết bản thân đã xem thường anh hùng trong thiên hạ, một nữ La Sát đã làm anh mù lòa, đúng là mất mặt.