Hắn không ngờ ngày đầu tiên đến Tu Chân Giới đã bị nhị thế tổ để mắt. Ban đầu hắn cứ tưởng cái tên nhị thế tổ Trang Tất Phương bám theo đánh cướp, bây giờ nhờ ngọc giản thân phận của lão giả mới biết tông môn của nhị thế tổ Trang Tất Phương cũng ở núi Tinh Thần.
Không chừng tông môn của nhị sư huynh đã biến mất trong dòng sông lịch sử, bị Thiên Nguyên Tông - tông môn của nhị thế tổ Trang Tất Phương thay thế rồi.
Dương Bách Xuyên ôm nghi vấn leo lên núi Tinh Thần, đi tới Tinh Thần Môn theo sự chỉ dẫn của sư phụ.
...
Cùng lúc đó, Trang Tất Phương chật vật chạy trốn tới trước một ngọn núi lớn ở hướng tây bắc núi Tinh Thần, tay đánh ra một pháp quyết. Từng bụi cây trong rừng rậm rộng lớn dịch chuyển, một sơn môn xuất hiện, bên trên viết Thiên Nguyên Tông.
Hai đệ tử thủ sơn thấy người đến là Trang Tất Phương, trong mắt lóe lên vẻ chán ghét, nhưng vẫn vội vàng bước tới đỡ gã. Bởi vì bọn họ thấy trên người Trang Tất Phương bê bết máu, rõ ràng là bị thương nặng.
Hai đệ tử thủ sơn đều cho rằng Trang Tất Phương bị như vậy là đáng đời. Gã là một tên nhị thế tổ khốn kiếp, thường ngày luôn trưng ra dáng vẻ ngạo mạn, ở Thiên Nguyên Tông cực kỳ kiêu ngạo.
Nhưng đành chịu thôi, ai bảo người ta có ông nội là trưởng lão của Thiên Nguyên Tông chứ! Bọn họ chỉ có thể nịnh nọt, không thể đắc tội. Bây giờ xem ra tên này bị người ta đánh. Hai đệ tử thủ sơn thầm vui trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ quan tâm, bước tới đỡ Trang Tất Phương: "Trang thiếu, ngài bị làm sao thế?"
"Cút!"
Trang Tất Phương hất hai người ra, lập tức rảo bước muốn đi vào Thiên Nguyên Tông. Gã bị Dương Bách Xuyên chém chết ba phân thân, chân thân cũng bị thương nặng. Nếu không có bùa hộ thân ông nội ban cho thì lần này gã suýt mất mạng rồi.
May mà cuối cùng cũng trốn thoát, nhưng Trang Tất Phương biết lần này tu vi giảm mạnh. Gã cực hận tên tiện dân đến từ tiểu thế giới kia.
Gã vội vàng đi vào tông môn là để tìm viện binh đi báo thù. Vị trí của tiện dân kia chỉ cách Thiên Nguyên Tông mười mấy dặm, Tu Chân Giới chỉ cần thời gian một ly trà là có thể đuổi tới.
Sau khi vào trong Thiên Nguyên Tông, Trang Tất Phương vốn định tới Trưởng Lão viện tìm ông nội mình, nhưng chợt đổi ý không đi nữa. Gã biết tính cách của ông nội mình không tốt lắm. Tuy ông nội yêu thương gã, nhưng gã cũng sợ ông nội. Hơn nữa, đối phó với Dương Bách Xuyên thì chẳng cần cường giả như ông nội ra tay, gã có thể tìm một đồ đệ của ông nội đánh giúp. Trang Tất Phương đảo mắt suy nghĩ, sau đó đi tới một viện biệt lập.
Lăng Ba viện là đạo tràng của đệ tử nội môn tinh anh của Thiên Nguyên Tông, bên trong là từng lầu các biệt lập.
Trang Tất Phương đi tới trước một lầu các trong số đó rồi dừng lại, cất lời: "Tiểu sư thúc, Tất Phương cầu kiến." Tiểu sư thúc trong lời gã là Hoa Khuyết, đệ tử nhỏ nhất của ông nội gã nhưng lại là người tu chân cảnh giới Phân Thần có phân thân Ngũ Hành viên mãn. Người tu chân cảnh giới Phân Thần Ngũ Hành viên mãn đã tu thành năm phân thân Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ có thực lực vô cùng mạnh mẽ, hơn xa người tu chân cùng cảnh giới Phân Thần.
Cảnh giới Phân Thần chia thành ba cấp bậc: bình thường, Ngũ Hành và Cửu Tôn. Trang Tất Phương là cảnh giới Phân Thần bình thường, thiên phú bình thường. Người có thể tu thành phân thân Ngũ Hành đều có thiên phú vượt trội, được tông môn bồi dưỡng trọng điểm. Cửu Tôn ít ỏi có thể đếm trên đầu ngón tay.
Thường ngày quan hệ giữa Trang Tất Phương và Hoa Khuyết khá tốt, nói chuyện hợp nhau. Gã nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Hoa Khuyết sẽ giúp mình ra mặt, mấy đệ tử khác của ông nội đều là cường giả cảnh giới Hợp Thể, gã không mời nổi.
"Là Tất Phương à, vào đi."
Trong lầu các vang lên một giọng nói hùng hậu, sau đó cửa mở ra.
Trang Tất Phương nặn ra mấy giọt nước mắt, vừa vào cửa đã gào khóc inh ỏi: "Tiểu sư thúc, thúc phải phân xử cho con, con bị một tiện dân bắt nạt, suýt chút nữa thì không được gặp sư thúc nữa, hu hu hu..."
Trong lầu các không có đồ trang trí dư thừa, chỉ có một bộ bàn ghế. Một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi chắp tay ngồi tĩnh tọa trên bồ đoàn, người này chính là Hoa Khuyết mà Trang Tất Phương muốn nhờ giúp đỡ.
"Đứng lên nói chuyện. Con đã lớn rồi, khóc sướt mướt còn ra thể thống gì nữa. Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?" Hoa Khuyết cũng rất bất lực với Trang Tất Phương. Nếu không phải nể tình đối phương là cháu trai của sư phụ, thì Hoa Khuyết sẽ mặc kệ gã.
Trang Tất Phương thuận thế đứng dậy, vừa khóc vừa kể lể...
Sau khi Trang Tất Phương nói xong, trong mắt Hoa Khuyết lóe lên tia sáng, đồng thời hỏi: "Con có chắc tiện dân kia dẫn theo chồn Phi Thiên Tầm Bảo không? Còn có tiểu Phượng Hoàng nữa?"
"Sư thúc, con có thể lừa thúc ư? Nếu không phải con tiểu Phượng Hoàng kia lợi hại, con đâu bị tiện dân kia đánh trọng thương?" Trang Tất Phương thấy Hoa Khuyết hỏi về tiểu Phượng Hoàng và chồn Tầm Bảo, lập tức phóng đại lên. Gã biết Hoa Khuyết nhất định sẽ rục rịch vì chồn Tầm Bảo và tiểu Phượng Hoàng, bây giờ xem ra quả nhiên là thế.
"Được. Con là cháu trai duy nhất của sư phụ, Hoa Khuyết ta là đệ tử của sư phụ nhưng cũng đối xử với con như con ruột. Ta nhìn con lớn lên từ tấm bé, sao có thể để cho người khác bắt nạt con? Đi thôi, tiểu sư thúc báo thù cho con." Hoa Khuyết nói năng hùng hồn, nhưng thật ra ông ta nghe thấy có chồn Tầm Bảo và tiểu phượng hoàng liền rục rịch ngay.
...
Trong khi đó, Dương Bách Xuyên vẫn chưa biết sau khi Trang Tất Phương trốn thoát đã dẫn viện binh đi tìm hắn. Lúc này hắn đã tới đoạn phân nhánh ở lưng chừng núi. Nhìn hai ngã rẽ một đông một tây, hắn thầm hỏi sư phụ trong lòng: "Lão già, đi bên nào?"
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.