Tiền bối, hôm nay ngài xem như đã đắc tội Lệ Bách Trì, hắn nhất định sẽ trả thù, cả thành Tinh Thần e là chỉ có hai nơi có thể bảo vệ ngài, cũng có thể làm cho Lệ Bách Trì kiêng kỵ.”
Dương Bách Xuyên cười ha ha chứ không thèm quan tâm, hắn đã sớm nhìn ra, Lệ gia không có khả năng sẽ quy thuận Tinh Thần Môn, sớm muộn gì cũng là kẻ địch nên hoàn toàn không sợ đắc tội.
Trái lại, hắn lại có hứng thú với việc Nguyễn Linh Hoa nói là cả thành Tinh Thần chỉ có hai chỗ có thể khiến Lệ Bách Trì kiêng kỵ nên nhếch mép cười nói: “Ừ, một là quán trọ Tinh Thần của các ngươi, vậy một chỗ khác nữa là nơi nào?”
“Gia tộc Hoàng Phủ." Nguyễn Linh Hoa thản nhiên nói.
“Gia tộc Hoàng Phủ...?” Dương Bách Xuyên xem thường nói, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Nhưng hắn sẽ không trốn, thậm chí còn đi đến nhà Lệ gia.
Đương nhiên những chuyện này không cần phải nói ra với Nguyên Linh Hoa, chờ sau khi đám người Lý Phượng Ngọc đến, sẽ là lúc đối đầu với Lệ gia. Về phần hiện tại, trước tiên hắn dự định kiếm chút tiền từ người của Lệ gia để tiêu xài đã.
Cho nên nói trắng ra chính là đặt cái bẫy cho Lệ Bách Trì
Mà sau khi Lệ Bách Trì nhìn thấy Dương Bách Xuyên xoay người ngồi lại mà không chút do dự, đầu óc gã ta nổ tung, bây giờ gã ta mới hiểu được Dương Bách Xuyên rõ ràng là cố ý làm vậy khiến gã ta tốn thêm mấy vạn linh thạch.
Thuộc hạ tới báo nói cho gã ta biết, chỉ biết tên là Dương Bách Xuyên, là người nơi khác đến, ngoài ra không có tin tức gì khác, nhưng theo thông tin từ người trong quán trọ Tinh Thần tiết lộ, chân đan Hóa Linh và đan Triều Nguyên đều là đồ vật của tên Dương Bách Xuyên ở phòng bao đối diện.
Lệ Bách Trì tràn ngập sát ý, gã ta biết Dương Bách Xuyên cố ý đối nghịch với gã ta, trong lòng thầm nghĩ nhất định phải mang tiểu tử kia ra băm thành ngàn mảnh.
Thế nhưng có tức giận cũng vô ích, mười sáu vạn linh thạch đã bỏ ra cũng không là gì so với sự giàu có của Lệ gia nhà gã ta, thế nhưng gã ta không quan tâm mười sáu vạn linh thạch, quan trọng là bị mất mặt.
Vì vậy Lệ Bách Trì phân phó: “Đi xuống chuẩn bị, chờ hội đấu giá kết thúc, nếu tiểu tử kia đi ra khỏi quán trọ thì bắt hắn lại cho ta, bổn thiếu gia sẽ cho hắn muốn sống không được muốn chết không xong.”
......
Hội đấu giá tiếp tục, đương nhiên viên đan Triều Nguyên đầu tiên đã được Lệ Bách Trì chốt hạ với giá mười sáu vạn linh thạch trung phẩm.
Hai viên kế tiếp, tuy là cuộc cạnh tranh cũng kịch liệt nhưng cuối cùng không được nhiều linh thạch như vừa rồi, hơn nữa thời điểm viên đan Triều Nguyên thứ hai được bán đấu giá, Hoàng Phủ Vân Phi xuất ra một lúc mười vạn linh thạch trung phẩm, gây chấn động toàn bộ cuộc đấu giá, khiến cho mọi người thấy được Hoàng Phủ Vân Phi nhất định phải có được viên đan Triều Nguyên thứ hai, cho nên không có ai tranh đoạt.
Mà Lệ Bách Trì cũng bị mười vạn linh thạch cùng một lúc của Hoàng Phủ Vân Phi làm cho chấn động, lúc này gã ta nghĩ, lần này Hoàng Phủ Vân Phi quyết tâm có bằng được viên đan Triều Nguyên thứ hai. Thêm vào đó còn nghĩ nếu đan dược là do Dương Bách Xuyên cung cấp, Dương Bách Xuyên rất có thể sẽ tiếp tục ra tay gây rối, cho nên lần này Lệ Bách Trì không tranh giành, muốn để cho Dương Bách Xuyên đi đối đầu với Hoàng Phủ Vân Phi. Dù sao đan dược là đan dược của Dương Bách Xuyên, gây rối một chút cũng có thể làm cho Hoàng Phủ Vân Phi tiêu nhiều linh thạch hơn một chút.
Về phần người của các thế lực khác, vừa thấy Lệ Bách Trì không còn tranh giành, cả đám lại càng không dám tranh, dù sao gia tộc Hoàng Phủ cũng là đại gia tộc, có tranh cũng tranh không lại, chi bằng quên đi thì tốt hơn.
Về phía Dương Bách Xuyên, ấn tượng đối với huynh muội Hoàng Phủ Vân Phi coi như không tệ, hắn sẽ không đi gây rối, với lại những chuyện gây rối như tăng giá thì làm một lần là đủ rồi, hắn cũng không muốn một lúc đắc tội cả hai đại gia tộc ở thành Tinh Thần, muốn trở mặt với Lệ gia cũng không thể đi khiêu khích gia tộc Hoàng Phủ lúc này.
Cho nên mười vạn linh thạch trung phẩm của Hoàng Phủ Vân Phi đã chốt được viên đan Triều Nguyên thứ hai.
Điều này làm cho Lệ Bách Trì suýt chút nữa hộc máu, trong lòng càng thêm hận Dương Bách Xuyên, “ngươi” dám chọc giận ta một lần, dù sao cũng phải khiêu khích Hoàng Phủ Vân Phi một chút chứ? Điều đó có phải rất bất công không?
Dương Bách Xuyên vẫn cứ thế im lặng.
Nghĩ đến mười sáu vạn linh thạch của mình và mười vạn linh thạch của Hoàng Phủ Vân Phi, chênh lệch sáu vạn linh thạch trung phẩm, Lệ Bách Trì khó chịu giống như là nuốt phải ruồi.
Món nợ này tất cả đều tính lên đầu Dương Bách Xuyên.
Trong lòng gã ta hận nhưng không thể làm gì, chỉ trơ mắt nhìn dáng vẻ Hoàng Phủ Vân Phi mỉm cười, còn liếc gã ta một cái như thế coi gã ta là kẻ ngốc.
Ngay sau đó, viên đan Triều Nguyên thứ ba cũng là viên đấu giá cuối cùng, bước vào giai đoạn ác liệt, gần như toàn bộ các thế lực đều tham gia đấu giá, cuộc đấu giá vẫn diễn ra bình thường, cuối cùng đạt tới mười bốn vạn thì lại bị một gã tán tu lấy đi, kẻ tán tu này chính là tu sĩ Độ Kiếp cảnh, cũng không thèm để ý đến Lệ gia và Hoàng Phủ gia, dù sao hai nhà này mỗi bên đều chiếm được một viên, viên cuối cùng cũng sợ khiến cho mọi người tức giận nên không tranh giành.
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.