Nói tới khí độc Huyền Minh, đây là khí độc nhắm tới Nguyên Thần, quả thực là vô cùng mạnh, Dương Bách Xuyên vừa tiếp xúc đã biết, khí độc Huyền Minh của Khúc Minh Nguyệt không hề thua kém độc Băng Phách Thiên Tàm trong Nguyên Thần của Lâu Hải Đường, thậm chí còn mạnh hơn.
Nhưng mà sau khi hoàn thành, Dương Bách Xuyên lại biết được làm thế nào để phòng ngự loại độc này xâm nhập Nguyên Thần, vậy nên ngay từ lúc bắt đầu, khí độc Huyền Minh đã không thể tiến vào Nguyên Thần của Dương Bách Xuyên.
Cuối cùng, Dương Bách Xuyên đã triệu hội mệnh tinh thần tượng là chuông Đông Hoàng, lấy sức mạnh tinh thần điều khiển chuông, những phù văn bí ẩn trên chuông Đông Hoàng mà ngay cả hắn cũng không biết đã bay ra ngoài, diệt sạch khí độc Huyền Minh và trùng Linh Cương Thi chỉ trong nháy mắt, khiến cho Khúc Minh Nguyệt hoảng hốt, Dương Bách Xuyên thừa cơ chém xuống một kiếm, chặt đi một tay của Khúc Minh Nguyệt, khi vung kiếm thứ hai muốn lấy đi mạng của ả thì lại không ngờ, sư phụ của Khúc Minh Nguyệt – Nguyên tiên sư xuất hiện.
Không nhìn thấu được Nguyên tiên sư, trong lòng Dương Bách Xuyên bắt đầu hoảng, Địa Tiên tam chuyển không phải là hạng người mà hắn có thể trêu chọc được, với tu vi hiện tại thì hắn vẫn phải ngước đầu nhìn người ta.
Nguyên tiên sư xuất hiện mà không hề có dấu hiệu cảnh báo nào. Càng không biết, lão ta dùng cách nào để cứu Khúc Minh Nguyệt, kiếm Đồ Long của hắn còn rơi trên mặt đất.
Đây là lần đầu tiên mà Dương Bách Xuyên bị người ta đánh rớt kiếm một cách khó lường như vậy, trong lòng bắt đầu không bình tĩnh.
Nguyên tiên sư vừa xuất hiện, suy nghĩ đầu tiên của Dương Bách Xuyên chính là xong đời rồi, hắn không thể nào địch lại cường giả cấp bậc này.
Nhưng hắn lại nghĩ, nếu như Nguyên tiên sư thật sự muốn giết hắn thì đã sớm ra tay, trực tiếp một chiêu lấy mạng, không cần phải đánh rớt kiếm Đồ Long trên tay hắn. Thế nên Dương Bách Xuyên nghĩ, tạm thời Nguyên tiên sư sẽ không giết hắn, hơn nữa hạng người như lão ta sẽ không giết hắn trước mặt nhiều người như vậy, thế thì chẳng khác nào ỷ lớn hiếp nhỏ.
Càng là siêu cấp cường giả, đặc biệt là hạng người đứng trên đỉnh thì càng quan tâm tới mặt mũi, đây là điều mà Dương Bách Xuyên nhìn thấy từ trên người sư phụ Vân Thiên Tà, lúc hắn nhờ lão đầu làm chút chuyện, đa số lão đầu đều đáp nào là xấu mặt, mất thể diện.
Có lẽ Nguyên tiên sư không trực tiếp gi ết chết hắn cũng vì lý do này.
Huống chi, nếu Nguyên tiên sư muốn giết thì Dương Bách Xuyên cũng biết, trước loại cường giả siêu cấp như vậy, hắn căn bản không có sức đánh trả, sau khi nghĩ tới đây Dương Bách Xuyên cũng không xoắn xuýt nữa, cứ thuận theo tự nhiên vậy, hắn không tin Nguyên tiên sư sẽ không cần mặt mũi ỷ lớn hiếp nhỏ mà giế t chết hắn.
Hơn nữa, đồ đệ của lão ta là Khúc Minh Nguyệt hạ độc với thú cưỡi của hắn trước, sau đó còn muốn giế t chết hắn, người sai là đồ đệ của lão ta mới đúng.
Mặc dù đối phương là cường giả, nhưng cũng là người, hơn nữa còn là cấp bậc cao thủ, lão ta cũng phải nói lý đúng không?
Nếu như Nguyên tiêu không biết xấu hổ mà không thèm nói lý, Dương Bách Xuyên hắn cũng chẳng phải trái hồng mềm, cho dù chết thì hắn cũng phải kéo theo vài người đệm lưng, ví dụ như Khúc Minh Nguyệt.
Lúc này, Dương Bách Xuyên đứng không nhúc nhích, nhìn về phía Nguyên tiên sư, mà đối phương cũng đang đánh giá hắn, trên mặt còn mang theo ý cười, dáng vẻ như rất hứng thú, không hề nhìn thấy chút tức giận nào.
Nhưng Khúc Minh Nguyệt lại khóc nức nở nói với Nguyên tiên sư: “Sư phụ...xin sư phụ làm chủ cho đệ tử, thứ tiện chủng này, hắn...hắn chặt đứt cánh tay, còn muốn g iết chết đệ tử...”
“Câm miệng.” Nguyên tiên sư trầm giọng quát, nhưng là nói với đồ đệ Khúc Minh Nguyệt của mình, giọng nói không lớn lại tràn đầy uy nghiêm, cả người Khúc Minh Nguyệt lập tức run rẩy, mặt mũi trắng bệch không dám lên tiếng, chỉ cúi đầu.
Dương Bách Xuyên lại có chút ngạc nhiên, hắn tưởng Nguyên tiên sư sẽ nhắm vào mình nhưng không ngờ lại là quát mắng Khúc Minh Nguyệt.
Lúc này, Nguyên tiên sư nói: “Ngươi còn có mặt mũi mà nói sao? Đường đường tu vi Độ Kiếp sơ kỳ, đánh không lại Hợp Thể sơ kỳ thì thôi đi, dùng độc còn rối tinh rối mù, khóc nháo cái gì?
Vi sư đã nói với ngươi rồi, tu hành chính là tu tâm tu tính, phải học đối nhân xử thế, nhưng ngươi có bao giờ nghe đâu, tính cách thì ương bướng, không sửa đổi thì sớm muộn gì cũng thiệt thòi, ngươi đã nghiêm túc nghe lời dạy của vi sư chưa?”
“Đệ tử biết sai.” Khúc Minh Nguyệt cúi thấp đầu, ánh mắt xoẹt qua một tia căm giận, nhưng ngoài miệng thì vẫn nhận lỗi.
Lúc này, tất cả mọi người, bao gồm cả Dương Bách Xuyên cũng có thiện cảm với Nguyên tiên sư.
Không hổ là Nguyên tiên sư, làm người phải biết đối nhân xử thế, hôm nay Khúc Minh Nguyệt bức hiếp, dùng độc với thú cưỡi của người khác vốn đã không đúng, nhiều người cảm thấy rất khó chịu nhưng lời này của Nguyên tiên sư lại phần nào giúp họ thoải mái hơn.
Trong lòng Khúc Minh Nguyệt vô cùng ấm ức. Rõ ràng là sư phụ nhà mình, nhưng không trừng trị Dương Bách Xuyên mà trái lại còn dạy dỗ mình?
Nhưng nàng ta không dám tranh luận.
Nguyên tiên sư tiếp tục nói: "Con phải học hỏi sư muội của con nhiều hơn. Nhìn coi tính cách của nàng tốt biết bao, con đừng có hơi tí lại thi đấu dùng độc. Con có danh hiệu Tiểu Độc Vương nên tưởng mình là độc vương rồi hả?
Hôm nay vi sư nói thật cho con biết, hiện tại thủ đoạn hạ độc của sư muội con còn mạnh hơn con, con so với nàng có ý nghĩa sao? Nếu con không tém tém lại, sau này ắt thiệt thòi lớn.
Lấy chuyện hôm nay làm ví dụ đi. Nếu không phải hôm nay vi sư xuất quan thì con đã bị vị tiểu đạo hữu nào gi ết chết từ lâu rồi. Con tưởng mình làm một số chuyện, vi sư không biết sao?
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.