Kể từ khi biết âm mưu của Nguyên Thần Huyễn và sự ghen ghét đố kỵ mình của Khúc Minh Nguyệt, Lục Yên Chi đã mở lòng gọi tên thẳng tên, sâu trong nội tâm không còn coi họ là sư phụ hay sư tỷ nữa.
“Ngươi cứ cố gắng hết sức là được rồi, Khúc Minh Nguyệt dùng độc, ngươi cũng dùng độc, lấy độc trị độc, yên tâm đi, chúng ta vẫn có phần thắng.” Dương Bách Xuyên tự tin nói.
Lục Yên Chi nhìn Dương Bách Xuyên, trong lòng chỉ biết cười khổ, nàng ta cũng không biết tại sao lại tin tưởng Dương Bách Xuyên, nhìn trái nhìn phải thì Dương Bách Xuyên cũng chỉ có tu vi là Hợp Thể Cảnh sơ kỳ mà thôi, tu vi còn không cao bằng nàng, nhưng hai người Hợp Thể Cảnh lại phải đối phó với ba tu sĩ Độ Kiếp thì không khác gì một câu chuyện thần thoại.
Nhưng nghĩ lại ngày đó thực lực của Dương Bách Xuyên có thể đánh bại Khúc Minh Nguyệt còn xém chút gi ết chết nàng ta, Lục Yên Chi lại thoải mái hơn mấy phần, nhanh chóng truyền âm nói: “Nếu vật cưỡi của ngươi vẫn còn thì phần thắng của chúng ta có lẽ sẽ lớn hơn, nhưng mà bây giờ cũng chỉ còn cách đánh cược một lần.”
Lục Yên Chi cứ tưởng Dương Bách Xuyên đã để vật cưỡi Thú Ngũ Hành ra ngoài nên trong lòng tiếc nuối.
Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười truyền âm nói: “Ha ha, yên tâm đi, vật cưỡi của ta lúc nào cũng có thể xuất hiện bên cạnh ta, chuyện này thì khỏi phải lo, chúng ta cũng là ba đấu ba, đừng quá lo lắng, đến lúc đó ngươi cứ liên tục hạ độc, gi ết chết ba người bọn họ là xong.” “Vậy thì tốt nhưng mà…” Lục Yên Chi nghe Dương Bách Xuyên nói vật cưỡi của hắn có thể tùy thời xuất hiện bên cạnh thì ngây người một hồi, trong lòng suy nghĩ trên người Dương Bách Xuyên có bí mật, nhưng mà là tu chân giả thì ai mà không có bí mật, ban đầu nàng còn định hỏi nhưng nghĩ lại cuối cùng vẫn không hỏi, đôi khi chuyện này rất kiêng kị.
Chỉ cần bên phía Dương Bách Xuyên vẫn còn vật cưỡi cường đại kia thì phần thắng của nàng ta và Dương Bách Xuyên sẽ cao hơn.
Trong lòng Lục Yên Chi, Dương Bách Xuyên là một người đầy bí ẩn. Có thể sức mạnh của hắn còn vượt qua cả Hợp Thể cảnh sơ kỳ. Chỉ bằng việc hắn có thể chém chết Khúc Minh Nguyệt trên phi thuyền trong một ngày, không hề sợ độc của Khúc Minh Nguyệt, thậm chí còn có bí thuật ác mộng quỷ dị, còn có thể tự mình giải độc cho vật cưỡi của mình, đều không phải chuyện mà một tu sĩ bình thường làm được.
Chuyện đã phát triển đến mức này, Lục Yên Chi biết nàng ta không có đường lui, chỉ có thể tin tưởng Dương Bách Xuyên, đi theo Dương Bách Xuyên hết một con đường.
Có thể hay không còn phải xem ý trời.
Cùng lắm thì chỉ có chết thôi, lòng nàng ta đã bị sư phụ Nguyên Thần Huyễn tổn thương từ lâu, bị sư phụ mà từ nhỏ mình đã coi là cha tính toán, nỗi đau từ vết thương tâm hồn này đối với Lục Yên Chi là vô cùng lớn.
Dù trong lòng nàng có hận, hận Nguyên Thần Huyễn kể cả sư tỷ Khúc Minh Nguyệt từ nhỏ đã ghen ghét nàng ta, hiện tại nàng ta lựa chọn hợp tác với Dương Bách Xuyên cũng coi như kết thúc một loại ân oán sư môn, thành công thì nàng ta có được cuộc sống mới, thất bại thì chết, không còn lưu luyến.
Một nhóm năm người bề ngoài thì hòa thuận, nhưng trong lòng mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được.
Điểm khác nhau chính là chỉ có một mình Khúc Minh Nguyệt vẫn chưa biết sư muội Lục Yên Chi này đã biết hết tất cả âm mưu tính toán của sư phụ Nguyên Thần Huyễn, kết đồng minh với Dương Bách Xuyên, phòng bị ba người bọn họ.
Càng không biết Dương Bách Xuyên cũng đã thấy rõ tất cả, chỉ chờ đến khi ra tay chém chết ba người bọn họ.
Ba người Khúc Minh Nguyệt và huynh đệ Nghiêm gia còn thỉnh thoảng cười nói với Dương Bách Xuyên, chỉ là trong lòng đã coi Dương Bách Xuyên là người chết rồi.
Đối với ba người Khúc Minh Nguyệt hai mặt, Dương Bách Xuyên cũng chỉ mỉm cười đáp lại, trong lòng là tâm thái nhìn kẻ đần.
Đường Tinh Hà dài trăm dặm, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, một nhóm năm người bề ngoài thì hòa thuận vui vẻ, cười cười nói nói, bản thân mình thì lén dự trữ lực lượng, tính toán các thứ.
Hơn một canh giờ sau, cuối cùng thì năm người cũng đi ra khỏi Tinh Hà trăm dặm.
Thực ra toàn bộ Tinh Hà là một hẻm núi dài, sau khi đi ra khỏi hẻm núi Tinh Hà, trong tầm mắt là toàn cảnh rừng rậm bát ngát, một cánh đồng hoang sơ vô tận của khu rừng nguyên thủy.
Khúc Minh Nguyệt nhìn Dương Bách Xuyên cười nhẹ nói: “Mục đích của chúng ta là lịch luyện, ta từng nghe sư phụ nói, đi ra khỏi hẻm núi Tinh Hà chính là rừng rậm Thái Hoang rộng hơn ngàn vạn dặm, bên trong có đầy thiên tài địa bảo, từ giờ trở đi năm người chúng ta sắp bắt đầu lịch luyện.
Đúng thật rằng rừng rậm Thái Hoang có vô số thiên tài địa bảo, nhưng cũng tràn đầy nguy hiểm, cho nên ta đề nghị, huynh đệ Nghiêm gia đi đầu, sư muội và đạo hữu Dương ở giữa, dẫu sao thì tu vi của ta cũng là Độ Kiếp sơ kỳ, nên đi sau áp trận, không biết ý kiến của mấy vị như thế nào?”
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.