Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cho dù mắt bị mù, có linh thức cũng như nhau.
Đây là một năng lực tấn công tinh thần rất mạnh mẽ.
Sau này khám bệnh, anh có thể dùng linh thức quan sát, sẽ có tính khách quan hơn rất nhiều,
Gặp cổ võ giả cũng không cần dùng cảm giác đi cảm nhận hơi thở của đối phương, chỉ cần ở trong phạm vi ba mét là anh có thể nhận ra tu vi.
Tầng thứ nhất của Nguyên Thần Kinh, chuyển hóa lực lượng tinh thần thành linh thức đã hoàn thành, tâm trạng Dương Bách Xuyên đang rất tốt.
Thấy đã chín giờ tối, Dương Bách Xuyên chuẩn bị luyện một lò đan Linh Thú cho con chồn Hương Hương và khỉ lông vàng, trợ giúp bọn chúng tu luyện. Dù sao đan Linh Thú chỉ là đan dược bình thường, cách luyện chế cũng được sư phụ truyền lại rồi.
Sau khi sửa sang hết linh dược, Dương Bách Xuyên tiếp tục luyện đan.
Khi trời gần sáng, cuối cùng tất cả dược liệu cũng được chất lọc ra tinh hoa, sau đó theo chỉ dẫn của sư phụ, anh cho một giọt tinh huyết vào trong lò luyện đan. Như vậy thì sau khi con chồn Hương Hương và khỉ lông vàng sử dụng, giữa hai bên sẽ thêm khế ước, giúp giao tiếp và cũng ép bọn chúng ngoan ngoãn hơn.
Ngay sau đó, anh tạo thủ quyết thu đan.
Lần này, có sự hỗ trợ của Nguyên Thần Kinh tầng một, Dương Bách Xuyên luyện xong một lò đan Linh Thú vẫn không quá mệt mỏi.
Mở nắp lò luyện đan ra, chín viên đan Linh Thú no đủ màu xanh lá cây, giống hệt như những gì được ghi trong đan phương.
Sau khi luyện chế thành công Linh Thú đan, Dương Bách Xuyên nghĩ đến việc đưa cho con chồn Hương Hương và khỉ lông vàng sử dụng trước tiên.
Anh nhìn vào túi Càn Khôn, phát hiện chồn Hương Hương vẫn đang say mèm như cũ thì không biết nên cười hay khóc.
Khỉ lông vàng đã thức dậy từ lâu, lúc này đang cuộn tròn trong không gian túi Càn Khôn, dường như nó đang sợ hãi trước môi trường xa lạ. Dương Bách Xuyên dùng suy nghĩ triệu hồi nó ra khỏi túi Càn Khôn, anh thô bạo nhét một viên đan Linh Thú vào miệng con khỉ, đồng thời niệm bí pháp ngự thú.
“Kéc kéc~”
Con khỉ gầm lên với Dương Bách Xuyên, có vẻ như nó đang rất tức giận và sợ hãi.
Chẳng qua ngay sau khi anh nhét đan Linh Thú vào miệng nó, toàn thân con khỉ bắt đầu nóng lên, miệng không ngừng kêu ầm.
“Kéc kéc…”
m thanh chói tai khiến Dương Bách Xuyên cảm thấy có chút bực bội, cũng may một lát sau, con khỉ ngừng gào thét. Sau đó, Dương Bách Xuyên nhìn thấy một vết máu giống như lưỡi liềm chảy ra từ lông mày của con khỉ, bắn thẳng đến mi tâm của anh.
Dương Bách Xuyên không hề hoảng sợ, bởi vì anh biết đây là dấu hiệu của khế ước linh thú, có nghĩa là từ nay về sau, con khỉ này trở thành linh thú của anh, đương nhiên bây giờ nó còn chưa phải là linh thú thực sự. Muốn trở thành linh thú hùng mạnh, nó cần phải tiến hóa huyết mạch.
Sau khi lập thành khế ước với con khỉ, Dương Bách Xuyên cũng cảm thấy mơ hồ có thể cảm nhận được cảm xúc của con khỉ, giờ phút này con khỉ rất căng thẳng, có vẻ e ngại đối với Dương Bách Xuyên.
Đối với việc này, Dương Bách Xuyên cười ha ha, anh hiểu được con khỉ lông vàng này, lúc bị anh ở bắt được ở sơn động sau đó bị bóp cổ đến ngất đi, cuối cùng ném vào không gian bình Càn Khôn, đích thật đã làm nó sợ hãi.