Thật ra, tình huống trong cơ thể hắn lúc này rất gay go, cần phải nhanh chóng trị thương, chỉ riêng vết thương chảy máu cũng đủ để hắn đau đớn.
Lục Yên Chi đỏ mắt gật đầu đứng trước người Dương Bách Xuyên, bắt đầu hộ pháp.
...
Hai vết thương của Dương Bách Xuyên đều không nhỏ, vai trái của hắn bị pháp trượng của Trình Vĩ Khang đánh trọng thương, lúc chữa trị mới phát hiện bên trong vết thương có một luồng sức mạnh rất khó chơi.
Vết thương bị Thạch Thanh đánh trúng ở sau lưng, điều khiến hắn buồn phiền là vết thương này còn mang theo năng lượng, muốn chữa trị cũng không dễ dàng.
Vết thương do pháp trượng của Trình Vĩ Khang để lại mang năng lượng âm, còn của Thạch Thanh thì mang năng lượng dương nóng hầm hập.
Hai loại năng lượng đan xen, không dung hợp lẫn nhau, có thể nói nước lửa tương khắc, bắt đầu đánh nhau trong cơ thể hắn, điều này khiến cho Dương Bách Xuyên đau cả đầu. Lực lượng của thân thể cảnh giới sinh tử cũng không thể nào hóa giải, kết quả là không áp chế được hai loại năng lượng này.
Nhưng Dương Bách Xuyên cũng không để mặc cho hai cỗ lực lượng ngang ngược trong cơ thể, có hai loại sức mạnh cùng tồn tại ở bên trong thì vết thương của hắn đừng mong tốt lên được, sự thật đã chứng minh, hắn có vận hành sức mạnh của cảnh giới sinh tử thì cũng uổng phí.
Lúc này, Dương Bách Xuyên biết hắn không thể để hai lực lượng này chèn ép lẫn nhau trong cơ thể mình, nếu cứ tiếp tục như vậy, tình hình sẽ càng ngày càng tồi tệ.
Rất có khả năng sẽ phá hư cả kinh mạch và Lưỡng Nghi Tử Phủ.
Nhất định phải nhanh chóng luyện hóa hai cỗ năng lượng này, thời gian kéo dài càng lâu thì càng bất lợi cho hắn.
Lần này bị thương cũng khiến cho Dương Bách Xuyên biết pháp khí và kỳ thạch cũng có sức mạnh đặc biệt của riêng mình, loại sức mạnh này không giống với chân khí của tu chân giả, có thể coi như sự tồn tại độc lập, hơn nữa còn gây ra thương tổn lớn cho kẻ thù.
Hoặc nói đúng hơn là loại sức mạnh này có thuộc tính đặc biệt.
Không cần nói tới pháp trượng của Trình Vĩ Khang thì hắn cũng có thể nhìn ra, cây pháp trượng kia không tầm thường, chắc chắn không phải loại pháp trượng phổ biến.
Nhưng điều khiến cho Dương Bách Xuyên không ngờ tới là, đá đả tiên Thạch Thanh, con hàng này ngoại trừ có tác dụng lấy chọi người thì còn mang theo năng lượng to lớn, theo như hiểu biết của Dương Bách Xuyên về kỳ thạch, cây cỏ hay tinh thạch có sức mạnh thuộc tính của riêng chúng, sau khi tu đạo thì sẽ không tầm thường nữa, đá Đả Tiên được gọi là Đả Tiên.
Ban đầu, Dương Bách Xuyên không cho là như vậy nhưng bây giờ xem ra, có lẽ hắn đã xem thường Thạch Thanh rồi, hoặc là bây giờ đá Đả Tiên còn chưa đánh tiên, nhưng sau này thì chưa chắc, hắn cẩn thận cảm nhận lại năng lượng mà đá Đá Tiên lưu lại ở vết thương sau lưng mình, loại sức mạnh này ngoại trừ cực kỳ nóng ra thì còn rất dính.
Giống như cao dán sau lưng không thể bóc đi được, có lẽ đợi sau này đá Đả Tiên tiến hóa, hắn mới có thể cầm được viên đá có sức mạnh đập chết tiên nhân.
Chỉ riêng cơn nóng hầm hập từ năng lượng của đá Đả Tiên đã không phải là thứ mà tu sĩ bình thường có thể chịu được.
Nếu như hắn không phải thân thể cảnh giới Sinh Tử thì lúc này đã bị hai cỗ sức mạnh trong cơ thể xé rách rồi.
Cưỡng ép dùng sức mạnh cảnh giới Sinh Tử cũng không cải thiện được tình trạng vết thương, chân khí trong cơ thể có hiệu quả rất nhỏ, chủ yếu không phải là miệng vết thương mà là do năng lượng do đá Đả Tiên và pháp trượng lưu lại quá khó chơi, khiến cho hắn không biết phải làm thế nào.
Sau khi cảm thấy kiệt sức, Dương Bách Xuyên khẽ động mệnh tinh Thái Dương – Thái Âm, hiện tại hắn cũng chỉ có thể thử đủ các loại biện pháp, hoàn toàn không thể nắm bắt được, hắn muốn dùng tất cả sức mạnh có thể sử dụng để chữa lành, luyện hóa năng lượng trong cơ thể.
Bên trong, chuông Đông Hoàng xuất hiện trên mệnh tinh Thái Dương, mệnh tinh Thái Âm cũng hiện trên cánh cổng U Đô.
Cả chuông Đông Hoàng và cánh cửa U Đô đều hiện trên hai mệnh tinh, đến bây giờ Dương Bách Xuyên vẫn không biết rốt cuộc đây có phải mệnh tinh tượng của mình không, dù sao thì hắn cũng đã sử dụng chúng như một mệnh tinh tượng.
Mặc dù chuông Đông Hoàng và cánh cửa U Đô đều là hư ảnh phù văn, nhưng chúng có sức mạnh thực sự, điều này đã được thể hiện qua phù văn của chuông Đông Hoàng.
Chỉ cần trong lòng hắn vừa động thì đã có thể hình thành lớp phòng ngự bên ngoài cơ thể, hơn nữa ánh sáng phát ra từ phù văn của chuông Đông Hoàng có thể luyện hóa khí độc, điều này cũng được nghiệm chứng từ trên người Khúc Minh Nguyệt.
Cánh cửa U Đô thì huyền bí hơn, cánh cửa đen sẫm đại biểu cho u ám, lúc nào cũng có tràn đầy cảm giác thần bí.
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.