Tôi nói cho cậu biết, con đường tương lai của tôi, ước mơ của tôi là biển rộng trời sao chứ không phải công ty. Nói thẳng ra là công ty này là quà tôi tặng cho người anh em của tôi chơi đùa. Còn kiếm tiền ấy à, đối với tôi tiền bạc chỉ là một con số. Tôi biết ước mơ của cậu là thành lập một công ty quốc tế, gây dựng một đế quốc thương nghiệp, vì vậy tôi giúp cậu.
Cậu đã làm cho tôi nhiều như vậy mà không chịu đón nhận những gì tôi làm cho cậu sao? Có lẽ cậu cho rằng đây là khối tài sản kếch xù, là khoản tiền lớn, nhưng tôi muốn nói rằng tôi thật sự không để ý tới những thứ này, bởi vì con đường của tôi là biển rộng trời sao."
Dương Bách Xuyên nói xong, trong tay xuất hiện Chân Nguyên Ly Hỏa ném lên bàn trà bằng kính trước mặt hai người.
Lưu Tích Kỳ trợn tròn mắt nhìn bàn trà bằng kính biến thành thủy tinh lỏng chỉ trong nháy mắt, cuối cùng bốc hơi hoàn toàn.
Lúc này trong lòng Lưu Tích Kỳ nổi sóng to gió lớn. Anh ta hiểu rằng những lời Dương Bách Xuyên vừa nói là lời thật lòng, hai mắt rưng rưng nhìn Dương Bách Xuyên, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Anh ta vừa cảm động lại vừa chấn động trước cảnh Dương Bách Xuyên biến ra một ngọn lửa từ hư không, làm bốc hơi một bàn trà bằng kính.
Đây là... bản lĩnh của thần tiên sao?
Rốt cuộc bạn tốt của mình là ai?
Lưu Tích Kỳ không bình tĩnh nổi. Lần trước nghe Dương Bách Xuyên và Lý Đại Nghị nói về võ cổ giả gì đó nhưng anh ta không nghĩ nhiều, lẽ nào nhóc Xuyên là võ cổ giả?
Thấy Lưu Tích Kỳ ngây người, Dương Bách Xuyên mỉm cười lau nước mắt: "Nhìn rõ chưa?"
"Nhìn... nhìn rõ rồi." Lưu Tích Kỳ nuốt nước bọt.
Sau đó đôi bạn thân nhìn nhau, đều nhìn ra tình cảm từ trong mắt đối phương, cùng cười ha ha ha.
Sau khi nghĩ thông suốt, Lưu Tích Kỳ cũng lau nước mắt và nói: "Mặc dù tôi không biết bây giờ cậu đang làm cái gì, nhưng từ ngọn lửa vừa rồi cũng có thể thấy hiện giờ thằng nhóc nhà cậu thật sự lợi hại. Tôi cũng tin cậu không để ý đến công ty và tiền bạc. Mẹ nó chứ, cậu không nói sớm, không thì tôi cũng chẳng tự ái như thế."
Lưu Tích Kỳ thoải mái trong lòng.
.
Dương Bách Xuyên cũng bật cười, sau đó cất lời: "Hiện tại tôi chưa thể nói cho cậu biết tình hình cụ thể vì không tốt cho cậu. Đợi sau này có cơ hội tôi sẽ dẫn cậu chơi chung, bây giờ cậu cứ chăm chỉ quản lý công ty của cậu đi, chỉ cần cho tôi đủ tiền tiêu là được.
Còn nữa, tôi cho cậu cái này, nhớ là chia làm ba phần nấu canh uống. Về phần nó là cái gì thì cậu đừng hỏi nhiều."
Vì để cho người anh em của mình thoải mái trong lòng mà Dương Bách Xuyên đã thể hiện chút bản lĩnh tu chân. Ở ngay trước mặt Lưu Tích Kỳ, anh lấy ra một viên đan Tạo Hóa Sinh Cơ, một con cá Rồng từ trong không gian bình Càn Khôn, còn chia cho đối phương ,kg rượu Khỉ.
Nhìn đồ vật mà Dương Bách Xuyên biến ra từ hư không, đầu óc Lưu Tích Kỳ chết máy luôn. Cho dù anh ta từng đi lính, có tố chất tâm lý rất mạnh, thì trái tim cũng suýt vọt lên cổ họng.
Mãi lâu sau anh ta mới hoàn hồn, vừa chỉ vào Dương Bách Xuyên vừa lắp bắp nói: "Cậu... cậu cậu..."
Anh ta lắp bắp rất lâu mà không nói được một câu hoàn chỉnh.
Dương Bách Xuyên cười hì hì ngắt lời anh ta: "Vẫn là câu nói đó, đừng hỏi gì hết, cũng đừng nói với ai chuyện cậu nhìn thấy hôm nay, nếu không sẽ bất lợi cho chúng ta."