Quả nhiên ngay sau đó hắn nghe thấy Mai Hoa tiên tử lạnh lùng nói: “Dương đạo hữu, ngươi có thấy cách làm của ngươi quá trơ trẽn rồi hay không?”
Bên phe Mai Hoa tiên tử đều mang vẻ mặt phẫn nộ, các nàng liều mạng chiến đấu với giao long hàn khí là vì muốn lấy được cỏ Giao Long, nhưng mà không ngờ Dương Bách Xuyên lại thả linh thú ra để nó cướp trắng trợn.
Chuyện này khiến cho Mai Hoa tiên tử cảm thấy cực kỳ khó chịu với Dương Bách Xuyên, nàng ta lạnh lùng đặt câu hỏi.
Thật ra Dương Bách Xuyên cũng không ngờ rằng Điêu Nhi lại đột nhiên ra tay, nhưng mà… Nếu hiện tại Điêu Nhi đã lấy được thành công, vậy thì hắn chắc chắn sẽ không giao đồ ra rồi.
Đương nhiên hắn cũng biết Điêu Nhi ăn hôi trên công sức của người khác như vậy quả thật có hơi xấu tính.
Khụ khụ một chút, hắn miễn cưỡng nở nụ cười với Mai Hoa tiên tử, nói: “Mai Hoa tiên tử, thật ra là do con chồn nhà ta không chịu nghe lời, không phải là ý của bản thân ta, nhưng hiện tại cỏ giao long đã bị Điêu Nhi nuốt mất, không còn nữa, ta cũng chẳng có cách nào cả. Không thì ta dùng thứ khác để bồi thường cho ngươi nhé, thế nào?” Đương nhiên người nào đó họ Dương sẽ không khai ra rằng Điêu Nhi có bụng càn khôn, có thể chứa đựng cỏ Giao Long.
Ba gốc cỏ Giao Long có thể dùng để luyện chế đan Độ Kiếp, cả hắn và Lục Yên Chi đều rất cần có nó, lúc này dù có ra sao thì hắn cũng sẽ không giao nó ra, khăng khăng rằng nó đã bị Điêu Nhi ăn mất rồi.
Có chút chơi xấu, nhưng vì có thể tăng xác suất độ kiếp thành công, hắn chẳng thèm quan tâm. “Hừ, ngươi có thể bồi thường cái gì được? Khôn hồn thì mau giao cỏ Giao Long ra đây, đừng có nghĩ chúng ta đều là kẻ ngốc, linh thú thiên phú dị bẩm đều sẽ có bụng càn khôn, ngươi cho rằng người Thông Tiên Cung chúng ta chưa từng nhìn thấy việc đời chắc?”
Lúc này Mai Hoa tiên tử còn chưa lên tiếng, vị thất sư muội trước đó lại không nhịn được mà mở miệng nói.
Mà sắc mặt của Mai Hoa tiên tử cũng trở nên sa sầm, sao nàng ta có thể không nhìn ra được là Dương Bách Xuyên không muốn giao cỏ Giao Long ra chứ.
Ngay sau đó Mai Hoa tiên tử cũng trầm giọng mở miệng nói: “Cho ngươi thêm một cơ hội giao nó ra, đừng ép ta phải ra tay.”
Những lời này mang theo mùi uy hiếp nồng nặc.
Nhưng người nào đó họ Dương không hề sợ bị uy hiếp chút nào, huống chi Điêu Nhi còn vừa bị đánh đến đổ máu, rõ ràng là cũng phải trả một cái giá đắt rồi.
Hắn nheo mắt lại nhìn Mai Hoa tiên tử, gằn từng chữ: “Nếu ta không giao ra thì sao?”
Ánh mắt Mai Hoa tiên tử hiện lên sát ý, nàng ta không ngờ Dương Bách Xuyên lại dám chống đối lại mình.
“Không giao? Ha ha, vậy thì được thôi, tiếp theo phải chúc ngươi may mắn rồi.” Mai Hoa tiên tử cười lạnh.
“Sư tỷ, đừng nói mấy lời vô nghĩa với hắn ta nữa, cứ giết quách là được.”
Một đệ tử Thông Tiên Cung nói.
“Giết hắn, tạm thời không cần chúng ta phải ra tay, cứ đứng một bên xem kịch đi.” Mai Hoa tiên tử cười lạnh ngăn cản sư muội đang định tấn công Dương Bách Xuyên.
Nhưng sau khi Dương Bách Xuyên nghe thấy lời Mai Hoa tiên tử nói thì lại có chút sững sờ.
Sao lại bảo là xem kịch?
Cứ cảm thấy sai sai thế nào ấy.
Ngay sau đó giao long hàn khí thét dài một tiếng, cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng hiểu được “xem kịch” mà Mai Hoa tiên tử nhắc đến là chỉ cái gì.
Một giây sau, Dương Bách Xuyên trông thấy Giao Long hàn khí lao thẳng về phía hắn trong tiếng rống giận dữ, khí thế của nó vô cùng hung mãnh như muốn nuốt chửng hắn vào bụng.
Có điều Dương Bách Xuyên cẩn thận quan sát, phát hiện mục tiêu của Giao Long hàn khí là Điêu Nhi trong ngực hắn chứ không phải hắn.
Lúc này hắn đã hiểu ra ý chờ xem trò vui trong lời Mai Hoa tiên tử là gì.
Điêu Nhi cắn nuốt cỏ Giao Long, Giao Long hàn khí tự nhiên sẽ nhắm vào nó.
Nghĩ tới đây Dương Bách Xuyên lập tức thu Điêu Nhi vào trong bình Càn Khôn.
"Ngao...
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.