Từng giây trôi qua, lôi điện trong kiếp vân không ngừng chớp lóe, cuối cùng trong tiếng sấm vang dội, đạo lôi kiếp thứ chín giáng xuống.
Biểu cảm của Dương Bách Xuyên vốn đang nghiêm túc, sẵn sàng nghênh đón quân địch nhưng sau khi trông thấy đạo lôi kiếp cuối cùng, hắn cũng đần ra…
Bởi vì từ kiếp vân bổ xuống một đạo lôi kiếp nhỏ xíu tầm cây đũa.
Tuy nhiên có vẻ nó rất dài, phần đầu bổ xuống mấy ngàn mét rồi mà đuôi vẫn còn nằm trong kiếp vân.
Đạo lôi kiếp cuối cùng này không hề giống các đạo còn lại một xíu nào, ngoại trừ hình dáng hơi dài thì quả thực khác nhau như trời với đất.
Nó có màu tím đậm, hơn nữa lúc đánh xuống, tiếng sấm vang dội hơn bất kỳ đạo lôi kiếp nào.
Càng như thế, Dương Bách Xuyên càng sởn gai ốc, đừng thấy nó nhỏ mà lầm, nói không chừng đạo lôi kiếp này sẽ lấy mạnh hắn thật.
Thật ra kể từ lúc bắt đầu độ kiếp đến giờ Dương Bách Xuyên toàn dựa vào ý chí để chống đỡ, cả người chồng chất vết thương, chân khí trong cơ thể cũng tiêu hao tới mức rối loạn.
Nếu uy lực của đạo lôi kiếp này mạnh hơn đống trước, hắn cũng chỉ có thể chờ chết… Kiên trì đến tận bây giờ, Dương Bách Xuyên biết rõ bản thân đã đến tình trạng nào, nếu không phải ý chí của hắn cường đại thì đã ngã xuống từ lâu rồi.
Hiện tại nhìn đạo lôi kiếp chừng chiếc đũa kia phóng tới, hắn dứt khoát nhắm lại, sau đó chém ra một quyền.
Một quyền này hội tụ tất cả lực lượng của Dương Bách Xuyên, có thể ngăn được thì ngăn, ngăn không được thì thôi, dù sao hắn cũng cố hết sức rồi.
Đương nhiên hắn đã mở hai đại mệnh tinh để phòng ngự và chuông Đông Hoàng bảo vệ thân thể.
“Uỳnh…”
Ngay sau đó, một tiếng sấm rền vang, Dương Bách Xuyên chỉ cảm thấy cả người chết lặng, nguyên thần run rẩu, trong lòng thầm than tiêu đời, đạo lôi kiếp này trực tiếp phớt lờ công kích của hắn, một quyền kia giống như chém vào không khí.
Dựng chuông Đông Hoàng phòng ngự cũng không bất cứ tác dụng gì, bởi đạo lôi kiếp bổ thẳng vào người hắn.
Điều kỳ quặc là Dương Bách Xuyên chỉ cảm giác cơ thể mình chết lặng một lát.
Rồi sau đó… Làm gì có sau đó…
Chẳng có gì sất, ngược lại toàn thân thể vô cùng ấm áp, bên trong sinh ra một dòng khí.
Hoặc phải gọi là, linh khí thiên địa.
Linh khí thiên địa xuất hiện trong cơ thể, đủ cả năm thuộc tính kim mộc thủy hỏa thổ.
Ngoài ra, còn có lực Lôi Điện, lực Phong Vân, lực Không Gian, lực Âm Sát… Hầu như hắn có thể cảm nhận được hết những lực lượng tồn tại giữa trời đất.
Tất cả đều xuất hiện trong cơ thể hắn.
Đây là tình huống như gì vậy?
Trong lòng Dương Bách Xuyên nảy ra một dấu chấm hỏi.
Vốn dĩ đã chuẩn bị xong kết cục tan thành tro, ai ngờ chỉ vừa chớp mắt một cái, đạo lôi kiếp cuối không chỉ không lấy mệnh hắn mà ngược lại còn sản sinh ra các loại lực lượng thiên địa trong cơ thể hắn?
Ngày thường hắn vẫn luôn tìm cách nhưng đều không thể cảm ứng được…
Lôi kiếp vốn hùng hùng hổ hổ, tiếng sấm kinh thiên động địa, nháy mắt đã thay đổi dáng vẻ, ngược lại dọa Dương Bách Xuyên dựng lông, đừng bảo là trước khi lấy mạng mình thì dịu dàng một chút đã nhé?
Không đoán được ý nghĩa của đạo lôi kiếp cuối cùng này, Dương Bách Xuyên vội vàng hỏi sư phụ Vân Thiên Tà: “Lão đầu, đây là chuyện gì thế… Sao trong cơ thể con lại xuất hiện các loại lực lượng này?”
“Ranh con, sư phụ đoán đạo lôi kiếp cuối cùng của Cửu Ngũ Chí Tôn Kiếp chủ yếu là khảo nghiệm đạo tâm, thằng nhóc con từng vượt Tâm Ma Kiếp và Huyễn Cảnh Kiếp, xem như qua cửa, trong bút ký của tổ sư có ghi chép, đạo này tên là Cửu Cửu Quy Nhất Kiếp.
Tất cả quy về một, hiện tại xem ra quy về một chính là chỉ các loại lực lượng thiên địa quy về một, một kiếp kỳ cuối cùng không phải lôi kiếp rèn thân mà ngược lại chính khen thưởng của Thiên Đạo. Đừng nói nữa, mau hấp thu đi, đây là lực lượng thiên kiếp ban tặng, tất nhiên sẽ không tồn tại được lâu, có thể hấp thu nhiều ít phải xem tạo hóa của con rồi…”