Vừa rồi mọi người quan sát chữ đạo bị chịu thiệt ở sơn môn, sau khi bước vào lại không dám chạy lung tung nữa, bọn họ đã nghe Dương Bách xuyên nói nơi này là đạo tràng Cổ Tiên.
Hùng Bất Nhị dứt khoát nói: “Đại ca, ta không muốn ở nơi này, ta ra bên ngoài xem thử.”
Dương Bách Xuyên cười nói: “Được, dù sao về sau nơi này cũng là vùng đất tiên cảnh của Vân Môn chúng ta, nếu ngươi không quen thì có thể chọn một ngọn núi để ở…”
Hùng Bất Nhị giống như được đại xá, rời đi rồi.
“Chủ nhân, ta cũng ra ngoài xem…”
Thú Ngũ Hành cũng là tính cách không thể ở yên một chỗ giống Hùng bất Nhị, nên ra khỏi đại viện đạo tràng cùng nhau.
Trong sân chỉ còn lại Lục Yên Chi, Chồn nhỏ và nghé con.
Dương Bách Xuyên nói với Lục Yên Chi: “Yên Chi, nàng dẫn Chồn nhỏ và nghé con đến hai thiên điện ở trái phải xem trước có thể ở thì ở, không được thì ta xây cho nàng. Đừng đến chủ điện và phía sau chủ điện, chỗ khác đều không sao.”
“Ừ, ta biết rồi. Dương đại ca, chàng làm việc của chàng đi.” Lục Yên Chi gật đầu. …
Sau đó, Dương Bách Xuyên vào chủ điện theo căn dặn của lão đầu.
Ba đại điện chỉ có chủ điện tồn tại cấm chế, là cấm chế Vân Thiên Tà để lại từ mấy vạn năm trước, sau khi truyền thụ thủ quyết cho Dương Bách Xuyên, hắn đã vào được đại điện.
Trong đại điện thực ra rất trống trải, chỉ có một đài tĩnh tọa tu luyện, trên bức tường xung quanh là từng bức tranh treo tường, nội dung tranh là cảnh quan tự nhiên như sông núi, chín tầng mây, bầu trời biển cả .
Ngoài ra không còn thứ gì khác.
Dương Bách Xuyên thất vọng nói: “Lão đầu, người chắc chắn đây là đạo tràng của Cổ Tiên nhân kia chứ? Nơi này mộc mạc quá nhỉ, tốt xấu gì cũng nên có một tiên khí đan dược gì đó chứ?”
“Hừ! Tiểu tử con hiểu cái mông, đại điện này còn có càn khôn, dài tóc thiếu kiến thức, chỉ là tiểu tử con không biết nhìn hàng thôi.” Vân Thiên Tà hừ lạnh mắng.
“Càn khôn gì?” Nghe lão đầu nói như vậy, trong lòng Dương Bách Xuyên bắt đầu tò mò, hắn biết lão đầu đã có thể để lại cấm chế ở chủ điện này, hơn nữa có thể nói như vậy, thì chắc chắn là có nguyên nhân.
“Qua đó ngồi lên đài tu luyện.” Vân Thiên Tà nói.
Dương Bách Xuyên nghi ngờ nhưng vẫn bước tới ngồi lên đài tu luyện ở trung tâm đại điện.
Ban đầu hắn không chú ý tới đài tu luyện đường kính ba mét hình tròn này lắm, sau khi ngồi xuống mới phát hiện, trên đài tu luyện có khắc từng hoa văn. Hơn nữa đài tu luyện như ngọc lại không phải ngọc, như đá cũng không phải đá, không biết là làm bằng vật liệu gì.
Tóm lại sau khi ngồi lên trên, hắn cảm thấy có ý lạnh truyền tới khiến tinh thần cũng phải run lên.
Hắn thầm nói quả nhiên không tầm thường.
Ngay sau đó, lão đầu nói: “Truyền sức mạnh Nguyên Thần vào đài tu luyện.”
Nghe vậy, Dương Bách Xuyên làm theo, lực Thần Hồn to lớn tràn vào trong đài tu luyện.
Ngay sau đó, cả đài tu luyện giống như đã sống lại, linh khí ùn ùn kéo đến, lan ra từ trên đài tu luyện, rồi tản ra khắp cả đại điện. Nói một cách chính xác là sức mạnh trên đài tu luyện bùng nổ, tràn vào bức tường xung quanh.
Tiếp theo, bức tường xung quanh đại điện lóe lên ánh sáng vô cùng chói mắt, khiến Dương Bách Xuyên không khỏi nhắm hai mắt lại.
Qua một lát, Dương Bách Xuyên cảm thấy linh khí mạnh mẽ bộc phát từ trên đài tu luyện, không ngừng chui vào trong người hắn, vô cùng tinh khiết.
Dương Bách Xuyên mở mắt ra, phát hiện cả đại điện vẫn giống lúc trước, đài tu luyện vẫn là đài tu luyện, đại điện vẫn là đại điện trống trải. Nhưng hắn cứ cảm thấy cả đại điện đã xảy ra thay đổi, chỉ là không nói ra được, cũng không nhìn ra được.
Điều duy nhất không giống là linh khí trời đất bộc phát ra từ trên đài tu luyện đã có thể đạt đến mức gấp trăm lần bên ngoài.
Điều này sẽ là trợ lực thần tốc đối với việc tu luyện của hắn, hắn vui mừng nói: “Linh khí trời đất dày hơn gấp trăm lần, xem ra đài tu luyện này là bảo bối, quả thật không tệ, ha ha…”
“Xem chút tiền đồ đó của tiểu tử con, đài tu luyện này là do đá Vân Lôi tiên giới luyện hóa thành, tụ tập linh khí trời đất của cả dãy núi Vân Lôi ngàn vạn dặm, tất nhiên linh khí phải dày hơn gấp trăm lần.”