Nhưng các ngươi thì sao? Các ngươi định ngày ngày sống trong mơ màng như thế hả?" Giọng Dương Bách Xuyên không lớn, nhưng tràn đầy uy nghiêm.
Con chồn và nghé con nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, đầu càng cúi thấp hơn, giống như đứa trẻ mắc lỗi.
Có lẽ là bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của con chồn và nghé con, thú Vân Lôi Quốc Bảo cũng trở nên yên tĩnh, ngoan ngoãn ngồi xuống, đôi mắt to với quầng thâm đáng yêu nhìn Dương Bách Xuyên.
"Chít chít..."
"Chủ nhân ơi, chúng ta biết lỗi rồi..."
Con chồn và nghé con nhận lỗi.
Dương Bách Xuyên nhìn hai đứa nó nghiêm túc nhận lỗi, thở dài nói: "Biết lỗi thì tốt, tiếp theo ta sẽ phân công nhiệm vụ cho hai các ngươi, các ngươi có bằng lòng không?"
"Chít chít..." Con chồn gật đầu như gà mổ thóc, tỏ ý bằng lòng.
Nghé con nói: "Xin chủ nhân hãy sai bảo." "Tốt lắm! Rừng Ngộ Đạo và điện Thành Tiên là nơi cực kỳ quan trọng của Vân Môn Tiên Cảnh chúng ta. Hiện tại Vân Môn Tiên Cảnh có hơn năm vạn yêu tu, sau này sẽ có thêm Nhân tộc tiến vào, cho nên cần phải trông coi bảo vệ, không thể có bất cứ sơ suất nào."
Từ hôm nay trở đi, con chồn trông coi điện Thành Tiên, nghé con bảo vệ rừng Ngộ Đạo, các ngươi có ý kiến gì không?" Dương Bách Xuyên phân công nhiệm vụ cho hai đứa này, như vậy thì sau này tụi nó sẽ không gây chuyện với yêu tu khác nữa, bản thân cũng trưởng thành hơn.
"Chít chít chít..."
"Tuân lệnh chủ nhân."
Con chồn và nghé con không phản đối, mà thật ra là không dám phản đối. Dương Bách Xuyên nghiêm mặt, tụi nó không dám ho he gì.
"Gừ gừ gừ..."
Lúc này, thú Vân Lôi Quốc Bảo cũng thấp giọng kêu.
Tạm thời Dương Bách Xuyên chưa quen với thú Vân Lôi, không biết Quốc Bảo kêu gừ gừ với hắn là có ý gì.
Hắn còn tưởng Quốc Bảo bất bình thay con chồn và nghé con, sắc mặt lập tức sa sầm.
Nghé con thấy sắc mặt Dương Bách Xuyên có gì đó sai sai, vội vàng nói: "Chủ nhân đừng hiểu lầm, Quốc Bảo nói là hắn cũng có thể giúp đỡ..."
Ba vấn đề của Vân Môn đã được giải quyết, Dương Bách Xuyên thở phào một hơi.
Vốn dĩ hắn cho rằng quốc bảo thú Vân Lôi là khó đối phó nhất, cũng từng nghĩ đến việc dụ quốc bảo dùng nước Sinh Mệnh để hắn có thể khống chế nếu nó không vâng lời.
Không ngờ sau khi sắp xếp xong cho Chồn Nhi và nghé con, quốc bảo thú Vân Lôi lại chủ động đề nghị Dương Bách Xuyên bố trí cho nó làm việc, thật ra sau khi nhìn thấy Chồn Nhi và nghé con đều có việc để làm, trong lòng quốc bảo cảm thấy không công bằng.
Sau khi nghé con phiên dịch lại ý của quốc bảo, Dương Bách Xuyên rất vui vẻ, hắn biết bởi vì trên người hắn có hơi thở của lão đầu nên thú Vân Lôi mới thích mình, hơn nữa bản tính đơn thuần, không hề có ý đồ xấu.
Điều này lại nằm ngoài dự liệu của hắn.
Dương Bách Xuyên không cần dùng tới nước Sinh Mệnh để khống chế, dù sao thì trong lòng Dương Bách Xuyên, những linh thú, yêu thú được thu phục bằng nước Sinh Mệnh sẽ có khác biệt.
Hắn thích đối phương chủ động theo mình.
Điều này chứng minh Dương Bách Xuyên hắn có sức hấp dẫn, đúng không?
Quốc bảo thú Vân Lôi chủ động khiến Dương Bách Xuyên rất vui vẻ, cuối cùng hắn giao cho quốc bảo thú Vân Lôi một nhiệm vụ tượng trưng, bảo vệ kết giới lôi điện, canh giữ cửa vào Vân Môn tiên cảnh.
Thật ra không cần Dương Bách Xuyên dặn dò thì thú Vân Lôi cũng sẽ canh giữ cả dãy núi Vân Lôi.
Nhưng Dương Bách Xuyên giao việc, đối với thú Vân Lôi mà nói chính là được công nhận, vì vậy nó rất vui vẻ.
Giải quyết xong ba vấn đề của ba báu vật sống, Vân Môn tiên cảnh xem như đã bình yên, Dương Bách Xuyên cũng tìm Chuột vương hỏi một số chuyện liên quan tới việc đào thông Tinh Thần Môn, câu trả lời của Chuột vương là, nhất định sẽ thông trong vòng ba tháng.
Tin tức này làm Dương Bách Xuyên rất phấn chấn, ba tháng cũng nhanh, hắn không gây áp lực cho Chuột vương, chỉ cần chờ là được.
Kế tiếp, Dương Bách Xuyên chuẩn bị xuất khiếu nguyên thần, đưa lão đầu đi gặp đại sư huynh Vân Trường Sinh, kỳ hạn mười năm mà lão đầu định ra đã tới.