Mà Dương Bách Xuyên biến sắc, cơ thể hắn bay ngược ra ngoài, hộc máu giữa không trung.
Bị ảnh hưởng bởi sức mạnh mạnh mẽ trong không khí.
Hắn biết mình và các cao thủ Phi Thăng Cảnh Hậu Kỳ vẫn còn chênh lệch rất lớn, với tu vi của hắn bây giờ cũng chỉ có thể chống lại tu sĩ Phi Thăng Cảnh Sơ Kỳ.
Phi Thăng Cảnh Trung Kỳ cố hết sức cũng chỉ có thể chạy trốn, chống lại Hậu Kỳ thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Chống lại một đòn của Vạn Quang Hiên khiến hắn bay ra ngoài như diều đứt dây, chân khí trong cơ thể hoàn toàn hỗn loạn, dẫn đến hộc máu.
Nếu không có cơ thể thuần dương mạnh mẽ, e là lần này đã mất mạng rồi.
"Thánh chủ..."
"Thánh chủ..."
"Tướng công..." Bốn người Tử Hoàng lo lắng lập tức bay đến.
Thấy Dương Bách Xuyên bị đánh bay ngược ra ngoài, mọi người đều vô cùng khẩn trương.
Một tiếng hét vang lên, Vạn Quang Hiên bị Tử Hoàng, Khổng Tước, Thanh Ngưu và Chuột Vương vây quanh, toàn lực chiến đấu.
Vạn Quang Hiên có tu vi Phi Thăng Cảnh Hậu Kỳ tuy mạnh mẽ nhưng cũng không thể lấy một chọi bốn.
Khổng Tước kêu lên một tiếng, trực tiếp lấy gỗ Ngô Đồng ra, sau một tiếng Ngô Đồng che trời, nửa thanh gỗ Ngô Đồng trong tay nàng ta lập tức biến thành đại thụ che trời, trực tiếp đập xuống người Vạn Quang Hiên.
Ngay sau đó ánh sáng tím trên người Tử Hoàng cũng ngưng tụ lại rồi tập trung vào Vạn Quang Hiên, Thanh Ngưu và Chuột Vương cũng không ngừng tấn công, cơ thể Vạn Quang Hiên trực tiếp bị đập nát.
Nhưng ngay sau đó nguyên thần của ông tay bay ra, hoảng sợ bỏ chạy, lại bị Tử Hoàng dùng một tia sáng tím thu vào tay.
Trận chiến kết thúc, tu sĩ cấp cao của Thái Huyền Tông đều bị tiêu diệt.
Những tu sĩ nhỏ bỏ chạy khắp nơi, Dương Bách Xuyên cũng không hạ lệnh đuổi theo.
Hắn hồi phục sức lực một chút rồi đứng dậy nhìn nguyên thần của Vạn Quang Hiên trong tay Tử Hoàng.
Đặc biệt phải sưu hồn Vạn Quang Hiên, bởi vì đây là cách tốt nhất thu được tin tức về tu sĩ Sơn Hải Giới.
Nguyên thần của Vạn Quang Hiên bị Dương Bách Xuyên nắm trong lòng bàn tay. Hắn trực tiếp vận công sưu hồn, khiến Vạn Quang Hiên hoảng sợ kêu to: “Ngươi... Ngươi không thể... Lão tổ nhà ta nhất định sẽ không tha cho ngươi... A...”
Dương Bách Xuyên căn bản không thèm nghe Vạn Quang Hiên nói nhảm, cái gì mà lão tổ hay không lão tổ, đợi hắn sưu hồn ông ta xong thì đương nhiên sẽ biết.
Nếu sợ thì hắn đã không mang thuộc hạ, các đại yêu đi diệt Thái Huyền Tông rồi.
Hắn không phải người thích giết chóc, sau khi giết chết những người có tu vi cao hơn Độ Kiếp của Thái Huyền Tông, bắt những đệ tử có tu vi thấp hơn đang chạy tán loạn, Dương Bách Xuyên cũng không để ý tới nữa.
Dù sao thì những người đáng chết đều đã bị giết, dù là Lệ Ngọc Hoàn thì cũng bị Thanh Ngưu giết, giữ lại thi thể mang về cho huynh muội Hoàng Phủ một câu trả lời.
Lúc này, chuyện quan trọng nhất với hắn là phải lấy được tin tức liên quan tới đệ tử Vân Môn ở Sơn Hải Giới thông qua thần hồn của Vạn Quang Hiên.
Sau khi Dương Bách Xuyên sưu hồn trong tiếng kêu gào thảm thiết của Vạn Quang Hiên, một lượng lớn hình ảnh ký ức tiến vào trong đầu hắn, giống như đang chiếu một thước phim...
Sau nửa giờ, Dương Bách Xuyên mới mở hai mắt, ánh mắt không ngừng lóe lên.
Bởi vì cuối cùng hắn cũng tìm được thứ có giá trị trừ nguyên thần của Vạn Quang Hiên, hoặc nói đúng hơn là tin tức liên quan tới đệ tử Vân Môn ở Sơn Hải Giới.
Qua ký ức của ông ta, Dương Bách Xuyên biết được vì sao Thái Huyền Tông lại muốn bắt tu sĩ Sơn Hải Giới.
Giống như những gì mà Bê Đê đã nói, bọn họ làm vậy là để phá hủy đại trận Thiên Trảm, Thái Huyền Tông thẹn quá hóa giận, lý do này chỉ là một phần.
Trong ký ức của Vạn Quang Hiên, Thái Huyền Tông có một bí mật rất lớn đang tiến hành, hơn nữa kế hoạch này đã kéo dài ba nghìn năm.