Đúng lúc này một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Mặc dù Thánh chủ nhà ta phi thăng lên Tiên giới nhưng đệ tử Trường Sinh Điện vẫn còn. Hôm nay ai dám đụng đến tiểu sư thúc, Trường Sinh Điện không chết không ngừng…”
Dứt lời, một đám người xuất hiện phía sau trưởng lão năm thánh địa.
Đây là trưởng lão Từ Hữu Đạo của Trường Sinh Điện, ông dẫn theo mười đệ tử Đại Thừa đại viên mãn hiện thân. Thật ra từ lúc ban đầu ông đã vâng lệnh âm thầm giám sát mấy thánh địa, đề phòng Dương Bách Xuyên đi ra bị năm thánh địa tìm đến.
Nhưng ông biết chính mình cộng thêm mười đệ tử Đại Thừa đại viên mãn phía sau còn chưa đủ nhét kẽ răng cho những người này, nhưng… Cho dù như vậy, ông cũng muốn cứu Dương Bách Xuyên, bởi vì đây là lời dặn của Thánh chủ Vân Trường Sinh.
Trong lòng ông rất chua xót, hôm nay muốn chết cùng với Dương Bách Xuyên.
Từ Hữu Đạo và mười đệ tử Đại Thừa đại viên mãn xuất hiện cũng không làm cho người của năm thánh địa cảm thấy ngạc nhiên. Trưởng lão Thiên Kiếm Sơn lạnh lùng nói: “Cuối cùng cũng chạy ra? Lão phu còn tưởng ngươi sẽ chạy trốn, không ngờ lại ngu như vậy?
Sao hả? Muốn chôn cùng với Dương Bách Xuyên? Không lẽ ngươi cho rằng chỉ với ngươi và mười Đại Thừa đại viên mãn thì có thể đánh được chúng ta?
Biết điều thì rời đi đi, âm thầm giám sát chúng ta trăm năm, ngươi cũng coi như đã kết thúc trách nhiệm, việc gì phải hy sinh vô ích?”
Từ Hữu Đạo nói: “Đệ tử Trường Sinh Điện chưa bao giờ sợ chết. Lão phu xin khuyên ngươi, dãy núi Vân Lôi cách Trường Sinh Điện gần nhất, lão phu đã thông báo cho tân Thánh chủ của Trường Sinh Điện, rất nhanh bọn họ sẽ đến. Nếu hôm nay các ngươi buông tha Dương Bách Xuyên, việc này còn dễ nói, nếu không chỉ có thể đánh một trận.” “Ha ha ha, trưởng lão Thần Phù Linh Tông bật cười, sau đó lạnh lùng nói: “Từ Hữu Đạo, sắp chết còn cãi bướng. Cho dù người của Trường Sinh Điện đến thì sao? Tưởng năm thánh địa chúng ta liên hợp lại không đánh được các ngươi?”
“Nếu hắn tìm chết cũng đừng nhiều lời, giết chết đi.” Trường lão U Linh Chi Đô nói.
Đệ tử của năm thánh địa chia thành 50 người lao về phía đám người Từ Hữu Đạo.
“Dừng tay…”
Dương Bách Xuyên vẫn luôn im lặng, lúc này gằn giọng nói. Hắn biết Từ Hữu Đạo dẫn dắt mười đệ tử Đại Thừa đại viên mãn của Trường Sinh Điện không đủ nhét kẽ răng cho năm thánh địa.
Hắn đã nợ Từ Hữu Đạo hai lần, càng không muốn liên lụy đên đệ tử của Đại sư huynh, Dương Bách Xuyên biết năm đó sau khi gặp mặt sư phụ, Đại sư huynh Vân Trường Sinh đã phi thăng lên Tiên giới làm việc giúp sư phụ.
Đại sư phụ vẫn nhờ trưởng lão Từ Hữu Đạo dẫn người âm thầm nhìn chằm chằm người của năm thánh địa, Dương Bách Xuyên vô cùng cảm động.
Nhưng bây giờ Đại sư huynh không ở, hắn càng không muốn liên lụy đến đệ tử Trường Sinh Điện.
Hơn nữa bây giờ hắn có rất nhiều thực lực để giải quyết những việc này.
Trưởng lão Vạn Linh Thánh Đại lạnh lùng nói: “Tiểu bối, tìm chết cũng đừng sốt ruột như vậy, nếu không thì giết ngươi trước…”
Dương Bách Xuyên ngắt lời trưởng lão Vạn Linh Thánh Đại: “Mấy lão già, nghe cho kỹ, Dương Bách Xuyên này và Trường Sinh Điện không có quan hệ gì cả, ân oán giữa chúng ta thì hướng về phía ta.”
Trưởng lão Thiên Kiếm Sơn cười to: “Ha ha ha… Con kiến nho nhỏ cũng dám ăn nói ngông cuồng như vậy, không cần ngươi nói, hôm nay ngươi cũng phải chết một trăm lần…”
Dương Bách Xuyên híp mắt nói: “Lão già, nói xong chưa? Nói xong ta tiễn các ngươi lên đường.”
“Ngươi…”
“Bố láo…”
Một câu của Dương Bách Xuyên chọc tức năm trưởng lão.
Ngay cả Từ Hữu Đạo cũng cảm giác Dương Bách Xuyên không biết trời cao đất dày, loại người có thể trở thành trưởng lão thánh địa, tất cả đều là Phi Thăng cảnh hậu kỳ.
Ngay sau đó ông nghe thấy Dương Bách Xuyên nói: “Giữ lại trưởng lão Nguyên Thần của thánh địa Vạn Linh, còn lại giết hết đi.”
Nghe vậy mọi người đều ngây người, bởi vì Dương Bách Xuyên giống như một tướng quân đang ra lệnh.
Nhưng lúc này bên cạnh Dương Bách Xuyên không có ai cả.
Nhưng rất nhanh năm trưởng lão thánh địa nhớ đến mấy vạn yêu tu năm đó của Dương Bách Xuyên, nhưng thì sao chứ?
Ở trong mắt bọn họ, đây đều là đám yêu tu tu vi không cao, trong trăm năm thì làm ăn được gì chứ?