Một con, hai con, ba con... một trăm con...
Trong nháy mắt, bên dưới chỉ còn lại tám con quái vật tuyết tàng miệng hộc máu.
Phân thân của tám người bọn nó đã bay màu dưới kiếm của Dương Bách Xuyên, thế nên đương nhiên tám con còn lại chính là chủ thể, và trên hết, có vẻ chủ thể cũng bị thương không nhẹ.
Lúc Tử Hoàng và các đại yêu nhìn thấy cảnh này, lúc đầu thoáng sững sờ, sau đó lại tỏ ra mừng như điên, khi biết đích thân thánh chủ Dương Bách Xuyên đã ra tay, ai nấy đều hoảng sợ vô cùng.
Các đại yêu ai cũng biết tu vi của thánh chủ Dương Bách Xuyên mới chỉ là Đại Thừa trung kỳ, dù cảnh giới có cao hơn một bậc thì cùng lắm cũng mới chỉ tới Đại Thừa hậu kỳ, đến cả ngưỡng cửa Đại Viên Mãn cũng chưa chạm tới, cách Phi Thăng cảnh cũng còn một khoảng khá xa, thế mà giờ đây hắn lại có thể giết chết hơn một trăm phân thân ở Phi Thăng cảnh của quái vật Tuyết Tàng.
Đúng là quá khủng bố.
Bên cạnh đó, họ cũng hiểu ra tốt nhất đừng đánh giá vị thánh chủ này theo những tiêu chuẩn thông thường, thế là trong lòng các đại yêu càng thêm tôn kính và sợ hãi Dương Bách Xuyên.
Nhưng là người dẫn đầu nhóm đại yêu, Tử Hoàng biết hiện tại không phải lúc để họ cảm thán, mà phải bắt lấy cơ hội trước mắt, giải quyết tám con quái vật Tuyết Tàng chủ thể đã bị thương nặng mới đúng.
Nguyên nhân là lúc này, Tử Hoàng đã tinh mắt phát hiện ra trạng thái của thánh chủ Dương Bách Xuyên đang lơ lửng trên trời không ổn lắm, trông như sắp gục ngã đến nơi, chứng tỏ hắn đã sức cùng lực kiệt rồi.
Thế nên sau khi hoàn hồn, Tử Hoàng lập tức hét lớn: “Giết... Một tiếng cả ngày đích chữ Sát gọi ra, tất cả đại yêu đều phản ứng kịp đối với tám đã muốn thứ nhất sáng chế đích tuyết tàng quái vật phóng ra.
Trước đó, toàn bộ đại yêu bị kiếm trận của quái vật Tuyết
Tàng kiềm hãm, tấn công tới tấp gần như không có cơ hội đánh trả, dẫn tới hai trăm đại yêu thế mà lại hy sinh mất tám người, đương nhiên trong lòng cảm thấy cực kỳ khó chịu. Thế mà hiện tại, thánh chủ Dương Bách Xuyên với tu vi thấp hơn họ rất nhiều chỉ cần tung một kiếm là đã có thể tiêu diệt hơn một trăm phân thân quái vật Tuyết Tàng ở Phi Thăng cảnh...
Một đám đại yêu bỗng thấy xấu hổ không chịu nổi, vội vàng tung chiêu phản công.
“Bùm bùm bùm...”
Tiếng nổ ầm trời vang vọng khắp bốn phía, tám con quái vật Tuyết Tàng vốn đã bị thương nặng dưới tay Dương Bách Xuyên, giờ lại tức tốc bị vô số đòn tấn công mạnh mẽ của Tử Hoàng và hai trăm đại yêu bao vây.
Bụi đất quanh người họ bị cuốn lên mù mịt, nhất thời không nhìn thấy được gì cả.
Tầm vài phút sau, một cơn gió mạnh thổi qua đỉnh núi, quét bay bụi đất, để lộ vị trí nơi tám con quái vật Tuyết Tàng từng đứng giờ đã chẳng có lấy một bóng người, chỉ còn sót lại mỗi mấy đống thịt nát.
Nói cách khác, tám con quái vật Tuyết Tàng đã bị các đại yêu như Tử Hoàng cho phát nổ thành từng mảnh nhỏ.
***
Dương Bách Xuyên đứng trên trời trông thấy cảnh này, trong lòng khế thở phào nhẹ nhõm, có điều sau khi cảm xúc lắng xuống, cơ thể vì tiêu hao quá độ mà bỗng không còn kiên trì nổi nữa, lập tức rớt từ độ cao hơn mười mét xuống đất.
Tử Hoàng bật người, bay tới nhanh như điện xẹt, thành công bắt được Dương Bách Xuyên.
“Thánh chủ.
Tử Hoàng sốt ruột gọi một tiếng.
Dương Bách Xuyên không ngất xỉu, chỉ là chân nguyên và thần hồn đã cạn kiệt nên mới chống không nổi mà rơi từ trên trời xuống thôi.
Lúc nằm trong lòng Tử Hoàng, cảm nhận phần ngực mềm mại và mùi thơm tỏa ra từ cơ thể phụ nữ, trong lòng Dương Bách Xuyên bỗng hơi rung động. Hắn khẽ lắc đầu, nói: “Ta không sao... bốn người mau đi giúp Quốc Bảo và nghé con, những đại yêu khác thì qua xử lý tu sĩ của thánh địa Vạn Linh, mau mau kết thúc trận chiến này thôi.”
Vừa nói, Dương Bách Xuyên vừa khoanh chân ngồi xuống, phất tay gọi con chồn trong không gian của bình Càn Khôn ra bảo vệ cho mình, lúc này thứ hắn cần nhất là nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng.
“Rõ, xin chủ nhân yên tâm, chuyện còn lại cứ giao cho ta. Tử Hoàng trả lời một cách rõ ràng, rành mạch, rồi vung tay ra lệnh cho các đại yêu giải tán.
Hiện Vạn Linh Thánh Mẫu đã chết, tám con quái vật Tuyết Tàng cũng bay màu, tất cả kẻ thù mạnh nhất đều đã bị thánh chủ Dương Bách Xuyên dọn dẹp sạch sẽ, nếu những đại yêu như các nàng mà còn không xử lý được đám tàn quân còn sót lại vậy thì quá có lỗi với đại thánh chủ Dương Bách Xuyên rồi.
Hiện tại, trên cả thánh địa Vạn Linh chỉ còn mỗi ông già tóc đỏ là người mạnh nhất, nhưng lại xui xẻo bị thú Vân Lôi Quốc Bảo và nghé con níu chân.
Tử Hoàng, Khổng Tước, Chuột Vương, Thanh Ngưu, bốn đại yêu nhận lệnh, vội chạy tới gia nhập trận chiến, bắt tay với thú Vân Lôi Quốc Bảo và nghé con, tổng tiến công toàn lực với ông lão tóc đỏ, chưa đầy năm phút sau, ông ta đã bị đánh cho hồn phi phách tán.
Khoảng mười phút sau, trận chiến ở thánh địa Vạn Linh kết thúc. Trong số mấy trăm nghìn đệ tử của thánh địa Vạn Linh, những ai có tu vi từ Phân Thần cảnh trở lên đều bị thuộc hạ của Dương Bách Xuyên, cũng là yêu tu giết hết, nhưng cũng có hơn phân nữa chạy trốn thành công.
Đương nhiên những đệ tử trốn chạy trót lọt này của thánh địa Vạn Linh đều là những người đã nhạy bén nhận ra cục diện trước mặt có gì đó không đúng ngay từ đầu; còn những đệ tử có tu vi từ Phân Thần cảnh trở xuống, các đại yêu không có hứng giết.
Dù là yêu tu nhưng trong số những yêu tu được theo chân Dương Bách Xuyên ra ngoài lần này, tu vi thấp nhất cũng là Vương Tôn sơ cấp, tương đương với Đại Thừa sơ kỳ, nên nếu bảo yêu tu Đại Thừa cảnh đi đuổi giết một đám tiểu tu sĩ từ Phân Thần cảnh trở xuống thì thật sự không có mặt mũi làm nổi.
Cũng vì vậy, trong trận chiến với thánh địa Vạn Linh lần này, các đệ tử từ Phân Thần cảnh trở lên, cho tới đệ tử từ trưởng lão thánh chủ giai gần bị giết, trốn một nửa, nhưng đều là Tiểu Tu sĩ, căn bản không đáng để lo.
Có thể nói, toàn bộ thánh địa Vạn Linh xem như đã bị diệt môn.