Mặc dù khoảng cách chín trăm vạn dặm đối với Dương Bách Xuyên và Chuột Vương mà nói cũng không tính là gần, hơn nữa hai người còn đi trong thông đạo ngầm dưới lòng đất nên tốc độ cũng chậm hơn rất nhiều.
Dương Bách Xuyên vốn muốn đến đó trước bằng Truyền Tống trận, nhưng bây giờ hắn vừa mới lập Vân Môn Tiên Cảnh, rất nhiều tu sĩ đã nhìn thấy hắn, còn có rất nhiều thế lực thù địch khác.
Dương Bách Xuyên sợ tin tức về chuyến đi của hắn bị lộ, để mọi người biết được, hắn thì không phải lo, chỉ sợ những thế lực thù địch kia sẽ làm hại Lý Đại Nghị.
Vì vậy khi tìm kiếm mấy người phụ nữ kia và một số người khác ở Vân Môn, hắn đã dặn dò những đệ tử yêu tu của Vân Môn Tiên Cảnh phải bí mật thực hiện, tuyệt đối không thể để người khác biết bọn họ đang tìm người.
Cho nên mới chọn đi bằng thông đạo ngầm.
Dương Bách Xuyên rất cẩn thận trong việc tìm kiếm mấy người phụ nữ kia và một số người khác ở Vân Môn, mặc dù bên ngoài thì bốn thánh địa lớn là núi Thiên Kiếm, Thần Phù Linh Tông, Bách Luyện Sơn Trang, U Linh Chi Đô lớn đã nhượng bộ.
Nhưng Dương Bách Xuyên biết những thánh địa này đều có người ở đảo Tán Tiên, bọn họ chỉ tạm thời nhượng bộ không có nghĩa là phía sau sẽ không ngán chân hắn.
Bọn họ không dám đối phó với hắn, nhưng nếu để mấy kẻ thù lớn biết được chuyện của người ở Vân Môn Sơn Hải Giới, nói không chừng sẽ ra tay giết họ. Cho dù lần này phái thuộc hạ đi tìm người với quy mô lớn, nhưng Dương Bách Xuyên cũng bảo bọn họ giả vờ sử dụng danh nghĩa diệt trừ yêu ma.
Không được nhắc đến mục đích thật sự là tìm người một chữ nào.
Để thận trọng, Dương Bách Xuyên còn đi bằng thông đạo ngầm. Qua mười ngày, hắn và Chuột Vương đã đi được ba trăm ngàn dặm, đây đã là tốc độ nhanh nhất rồi.
Nhưng hôm nay cũng có tin tức truyền đến, thuộc hạ của Chuột Vương tìm được một ông lão, dựa theo miêu tả, Dương Bách Xuyên xác định ông lão này chính là lão Phương.
Là một luyện đan sư của Vân Môn ở trái đất và Sơn Hải Giới.
Ông ấy đang ở trong một trấn nhỏ cách bọn họ khoảng ngàn dặm.
Sau khi Dương Bách Xuyên biết được tin tức liền quyết định đi xem thử, dù sao thì cũng thuận đường, hơn nữa ngàn dặm cũng không xa mấy, nếu thật sự là lão Phương thì hắn muốn đến gặp ông ấy rồi mới đi tìm Lý Đại Nghị.
Hơn nữa dựa theo tin tức của thuộc hạ Chuột Vương thu được thì khi tìm thấy lão Phương, ông ấy đang sống một cuộc sống vô cùng thảm.
Mặc dù chuột Ngũ Hành cũng chính là thuộc hạ của Chuột Vương không chắc đó rốt cuộc có phải là lão Phương không, nhưng Dương Bách Xuyên cơ bản có thể xác định đó chính là lão Phương, hắn không dám chậm trễ, trực tiếp lao ra khỏi lòng đất, bay đi cùng Chuột Vương.
Bây giờ khoảng cách ngàn dặm đối với Dương Bách Xuyên và Chuột Vương mà nói, chỉ cần một hơi thở thôi là có thể đến rồi.
...
Trấn Phong Lôi là một trấn nhỏ thuộc Thiên Kiếm Tinh Cương, chịu sự quản lý của thánh địa núi Thiên Kiếm, nằm bên trong núi và thường xuyên có tu sĩ qua lại.
Theo tin tức thuộc hạ của Chuột Vương truyền đến thì lão Phương đang ở trong trấn Phong Lôi.
Sau khi Dương Bách Xuyên và Chuột Vương đến trấn Phong Lôi, trực tiếp đến trước cửa một tửu lâu.
Vừa mới đáp xuống đất đã có một con chuột Ngũ Hành chạy tới, chuột Ngũ Hành biến thành hình người, trông không khác gì người bình thường.
"Thuộc hạ là Chuột Lông Vàng, bái kiến thánh chủ, bái kiến Chuột Vương." Chuột Ngũ Hành có tu vi Độ Kiếp này cung kính hành lễ với Dương Bách Xuyên và Chuột Vương.
Dương Bách Xuyên nói thẳng: "Không cần đa lễ, nói tin tức mà ngươi đang giữ đi."
Chuột Lông Vàng nhanh chóng nói: "Khởi bẩm thánh chủ, thuộc hạ cũng là vô tình tìm thấy trấn Phong Lôi, sáng nay nhìn thấy trên trấn có một đội ngũ áp giải một nhóm người đi ngang qua, nghe nói là tù nhân, lúc đó thuộc hạ nhìn thấy trong số những tù nhân đó có một người cực kỳ giống ông lão tên là lão Phương trong bức họa của thánh chủ đưa cho.
Thuộc hạ lập tức lấy bức họa ra so sánh thử, giống đến tám chín phần, có điều người này trên người đầy vết thương, đầu tóc rối tung, hơn nữa trong xe chở tù nhân có lính gác chuyên nghiệp nên thuộc hạ không dám đến gần xác nhận, mới truyền tin cho Chuột Vương đại nhân..."
Nghe vậy Dương Bách Xuyên không nhịn được ngắt lời: "Có lưu lại trên đá Ảnh Tượng không?"
"Có, thuộc hạ có lưu lại trên đá Ảnh Tượng." Chuột Lông Vàng vội vàng lấy một viên đá Ảnh Tượng ra giao cho Dương Bách Xuyên.