Hắn đang nghĩ nếu hôm nay hắn không nói rõ với nha đầu này, thì có thể sẽ bị sét đánh chết.
Một nha đầu bơ vơ không nơi nương tựa, một nha đầu coi hắn như người thân, coi Vân Môn như nhà, một nha đầu âm thầm thích hắn sáu trăm năm, hắn không nghĩ ra có lý do gì để không tiếp nhận nàng.
Dương Bách Xuyên hít sâu, mỉm cười, giơ tay lau nước mắt của Khưu Vân, nhìn đôi mắt sưng đỏ của nàng, nói: “Ta cũng thích nàng, từ nay về sau, ta sẽ không để nàng phải chịu khổ hay bị thương nữa. Ta hứa với nàng, cả đời không phụ nàng…”
Không có quá nhiều lời sến súa, Dương Bách Xuyên nhìn Khưu Vân nói từng từ từng chữ, vẽ một dấu chấm viên mãn ở sâu trong đáy lòng của nha đầu này, cho sáu trăm năm của nàng một câu trả lời.
“Tiên sinh… hu hu…”
Khưu Vân khóc, vừa cười vừa khóc…
“Được rồi, rất nhiều người đang nhìn đấy, sau này chúng ta còn rất nhiều thời gian để nói.” Dương Bách Xuyên cười, vỗ vai nàng.
Khưu Vân chợt đỏ mặt, lúc này mới phản ứng lại, xung quanh đầy người đang nhìn chằm chằm bọn họ, nàng vội vàng buông Dương Bách Xuyên ra.
Lúc này, một đôi mắt sưng đỏ ở phía xa, mang theo sự hâm mộ nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên và Khưu Vân. Nàng chính là Vương Kiêm Gia, tiểu cô của Vương Tông Nhân.
Người vẫn luôn trêu đùa Dương Bách Xuyên, bắt Dương Bách Xuyên gọi nàng là tiểu cô, là muội muội của cha Vương Tông Nhân, Vương Mộ Sinh.
Theo vai vế, Vương Mộ Sinh và cha của Dương Bách Xuyên, Dương Quốc Trung là chiến hữu vào sinh ra tử, Vương Kiêm Gia đúng thật là tiểu cô của Dương Bách Xuyên.
Ánh mắt Vương Kiêm Gia nhìn Dương Bách Xuyên vẫn rất phức tạp giống mấy trăm năm trước, không ai hiểu suy nghĩ trong lòng nàng.
Sau khi an ủi Khưu Vân, Dương Bách Xuyên cảm nhận được một cặp mắt đang nhìn hắn chằm chằm, vừa quay đầu đã thấy Vương Kiêm Gia, lại phát hiện Vương Kiêm Gia vội vàng rời mắt đi.
Lúc này, Dương Bách Xuyên mỉm cười, đi về phía Vương Kiêm Gia, hắn cũng không thể đoán được suy nghĩ của đại tiểu thư Vương gia, đại tỷ trong giới của Đế Đô năm đó.
Là người năm đó hắn đào từ Vương gia đến làm bùa hộ thân cho Vân Môn, sau đó Vân Kiêm Gia đã vào Quốc tế Vân Kỳ và phát huy tác dụng to lớn.
Hắn bước qua, nói: “Tiểu cô…”
Dương Bách Xuyên gọi Vương Kiêm Gia là tiểu cô theo lời trêu đùa lúc trước của nàng.
Nghe Dương Bách Xuyên gọi tiểu cô, tâm trạng Vương Kiêm Gia bỗng trở nên rất tốt, ấm ức trong lòng và trắc trở nàng phải chịu không hề kém hơn nhóm người Khưu Vân.
Nhưng giờ phút này, Vương Kiêm Gia lại mỉm cười.
“Chất nhi ngoan…”
“Phì…”
Dương Bách Xuyên không nhịn được phì cười, trên thực tế Vương Kiêm Gia cũng chỉ lớn hơn hắn mấy tuổi.
Vương Kiêm Gia không nói lời xúc động gì với Dương Bách Xuyên, ngược lại một câu cháu ngoan khiến tất cả mọi người cười to, giúp giảm bớt cảm xúc vui buồn khó tả sau khi gặp mặt.
Sau khi trò chuyện với Vương Kiêm Gia, Dương Bách Xuyên chào hỏi từng người một, tới trước mặt huynh muội Chu điên và Chu Phi Yến, Chu điên đã không còn là tên thổ phỉ ngang ngược của Hắc Phong Trại Sơn Hải Giới năm đó, gã cung kính hành lễ với Dương Bách Xuyên gọi một tiếng môn chủ.
Dương Bách Xuyên cười cười vỗ bả vai gã, ý bảo gã không cần đa lễ.
Còn Chu Phi Yến vừa mở miệng liền hỏi với vẻ sốt ruột: "Vân Môn có tin tức gì của A Hối không?"
Tuy nha đầu này xuất thân là thổ phỉ, nhưng vô cùng si tình đối với đại đồ đệ Độc Cô Hối của hắn, cả hai cùng đến Tu Chân Giới, nhưng lại lúc chạy trốn bị thất lạc, bây giờ khi hỏi tin tức của Độc Cô Hối, vành mắt nàng đỏ hẳn lên...
Trước mặt Dương Bách Xuyên, Chu Phi Yến là vãn bối, thế nên hắn không đùa giỡn nàng, nói thẳng: "Đã tìm được A Hối rồi, bây giờ nó đang ở Vân Môn Tiên Cảnh, không cần lo lắng..."
Kế tiếp Dương Bách Xuyên kể lại chuyện tìm kiếm mấy người Độc Cô Hối một phen, mọi người nghe xong đều vô cùng thổn thức.
Riêng Chu Phi Yến vừa cười vừa rơi lệ.