Ý của đệ tử nhà họ Lôi là độ tin cậy không cao, còn cần xác minh. Cho nên ban đầu lúc Nguyên Vô Thường nói có mấy nữ nhân tiến vào Vô Gian Cốc, đệ tử nhà họ Lôi không để ý lắm, mà Nguyên Vô Thường cũng vội đi Man Hoang, hắn ta cũng không đuổi theo.
Khổ nỗi cả thành Lâm Giới chỉ có duy nhất mình Nguyên Vô Thường từng gặp, Dương Bách Xuyên thì lại thà tin là có chứ không thể không tin. Mấy cô vợ quá quan trọng với hắn, vì vậy dù chỉ có chút ít thông tin hắn cũng không bỏ qua.
Đệ tử nhà họ Lôi dẫn Dương Bách Xuyên tới thành Đông thành Lâm Giới. Nơi này được gọi là phố thương hội, cả con phố có tới hàng nghìn phân bộ thương hội có lớn có nhỏ, gần như là hội tụ hơn nửa phân bộ thương hội ở Tu Chân Giới.
Đây cũng là nơi tán tu tụ tập. Theo lời giới thiệu của đệ tử nhà họ Lôi, hôm nay Nguyên Vô Thường đã từ Man Hoang trở về, một tay lõi đời như ông ta tất nhiên có cứ điểm của mình ở phố thương hội.
Hai người đi một mạch lướt qua từng cửa hàng. Khoảng nửa canh giờ sau, họn họ đến trước một cửa hàng lụp xụp, Dương Bách Xuyên thấy trên cửa còn chẳng có biển hiệu.
"Dương thánh chủ, đây là nhà của Nguyên Vô Thường." Đệ tử nhà họ Lôi nói.
Dương Bách Xuyên gật đầu, ra hiệu cho hắn ta gõ cửa. Thoạt nhìn cửa hàng này có diện tích khá lớn, ban ngày ban mặt mà cửa đóng chặt. "Nguyên lão đầu..."
Đệ tử nhà họ Lôi gọi to, sau đó trực tiếp đẩy cửa đi vào, có vẻ là khách quen.
Hai người một trước một sau đi vào.
Bên trong tối om, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi rượu gay mũi...
Đại sảnh rộng hơn một trăm mét vuông, đặt mười mấy bộ bàn ghế tàn tạ bẩn thỉu. Cả đại sảnh bày la liệt đủ mọi thứ, nào là xương yêu thú, nào là kỳ thạch... tóm lại là rất bừa bộn bẩn thỉu.
Đúng lúc này, một giọng nói già nua vang lên trong góc: "Nhóc con là họ Lôi đến làm chi?"
Dương Bách Xuyên giật mình khi nghe thấy giọng nói này. Thật ra bắt đầu từ lúc bước vào hắn đã quan sát đại sảnh này, muốn nhìn xem có ai ở đây không.
Hay nói chính xác hơn là hắn muốn xem Nguyên Vô Thường trong lời kể của đệ tử nhà họ Lôi là người như thế nào.
Trong thần thức hắn không phát hiện thấy có người, nhưng sau khi giọng nói này vang lên, Dương Bách Xuyên nhìn thấy một ông già lôi thôi nằm trên ghế gỗ ở một góc đại sảnh, trông như đang giả vờ ngủ.
Điều này chứng tỏ người nãy vẫn luôn ở trong góc.
Nhưng bất kể là trong tầm mắt hay thần thức, hắn đều không phát hiện ra sự tồn tại của đối phương.
Chỉ riêng điểm này thôi cũng đủ nói lên ông già này tuyệt đối không đơn giản.
Tên họ Dương nào đó tự thấy mình có thần thức cường đại, cho dù là tu sĩ cấp bậc Phi Thăng cảnh cũng có rất ít người tránh được thần thức của hắn dò xét.
Nhưng bây giờ... lần đầu tiên hắn gặp phải một tu sĩ Đại Thừa đại viên mãn tránh được thần thức và tầm mắt của mình.
Dương Bách Xuyên không cần hỏi cũng biết ông già này chính là Nguyên Vô Thường, tán tu lõi đời trong lời kể của đệ tử nhà họ Lôi.
Trước khi đến đây, đệ tử nhà họ Lôi từng nói Nguyên Vô Thường là một tu sĩ Đại Thừa đại viên mãn, Dương Bách Xuyên nghe xong cũng không để ý. Mặc dù hiện tại hắn là tu vi Đại Thừa trung kỳ, nhưng ngay cả khi đối mặt với tu vi Phi Thăng cảnh, hắn cũng không sợ hãi chút nào.
Tuy nhiên, khi Nguyên Vô Thường lên tiếng, Dương Bách Xuyên phát hiện ra sự tồn tại của Nguyên Vô Thường, trong lòng hắn chấn động.
Ông già Nguyên Vô Thường tu vi Đại Thừa đại viên mãn này tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài.
Nhất định là có chỗ hơn người.