Dương Bách Xuyên cũng nghe thấy, nhưng Nguyên Vô Thường nhắc nhở quá muộn, vì chỉ cần một suy nghĩ của hắn thôi là chân nguyên đã lan rộng khắp cơ thể rồi.
Lúc nhìn thấy cảnh tượng này, Nguyên Vô Thường ngạc nhiên vô cùng, Dương Bách Xuyên lúng túng hỏi: “Giờ tôi rút hết về thì còn kịp không?”
“Chậm rồi, hiện tại chúng ta chỉ có thể cầu nguyện bản thân may mắn một chút, đừng động phải tàn trận hay thứ gì tương tự, trường hợp xấu nhất là chúng ta sẽ chạm trán vài sinh linh quỷ quái, đến lúc đó chỉ còn nước liều chết chống đỡ thôi.”
Nguyên Vô Thường thấy hơi bất lực, cũng là do ông ta quên không dặn dò Dương Bách Xuyên trước.
Ở Vô Gian cốc, không có cái gì bình thường, dù chỉ là gió thổi cỏ lay có lẽ cũng sẽ mang tới phiền phức cực lớn.
“Chỗ… chỗ này thật sự quỷ dị tới vậy hả?” Dương Bách Xuyên không tin hỏi.
Nguyên Vô Thường cười khẩy: “Quỷ dị hay không tới lúc đó ngươi khắc biết…”
Dứt lời, không chờ Dương Bách Xuyên đáp lại, ông ta đã tiếp tục cẩn trọng tiến về phía trước. Dương Bách Xuyên nhìn lão già trước mặt, lòng có chút không vui, cũng không đồng ý với lời ông ta nói, vì hắn có cảm giác lão già chết tiệt Nguyên Vô Thường này chỉ đang hù dọa hắn mà thôi. Hắn cẩn thận quan sát bốn phía, hình như đâu thay đổi gì. Sau khi tiến vào đây, thần thức không sử dụng được, nhưng cũng có sinh linh quỷ quái gì xuất hiện đâu.
Nghĩ đoạn, hắn vội vàng đuổi theo Nguyên Vô Thường.
“Vù vù…”
Nhưng vừa mới nhấc chân lên, bên tai lập tức vang lên âm thanh chói tai, hình như trời nổi gió thì phải.
Lần này, Dương Bách Xuyên có thể cảm nhận được hơi lạnh phả vào lưng, dường như nhiệt độ xung quanh đã tụt xuống kha khá.
Ngay sau đó, Nguyên Vô Thường đang đi tuốt đằng trước chợt dừng bước, cất giọng nghiêm nghị: “Dương thánh chủ hãy đề cao cảnh giác, có chuyện xảy ra rồi đấy.”
“Có phải Nguyên lão đầu nhạy cảm quá rồi không?” Vừa nói, Dương Bách Xuyên vừa đưa mắt quan sát bốn phía, ngoại trừ khí Ma Sát trông dày đặc hơn trước ra thì xung quanh chẳng có gì bất thường cả.
Có điều khi nhìn thấy dáng vẻ như sắp đối đầu với kẻ địch hùng mạnh của Nguyên Vô Thường, ngoài miệng Dương Bách Xuyên theo thói quen mà cạnh khóe nhưng cơ thể lại vào tư thế sẵn sàng, đề phòng có chuyện gì bất ngờ xảy ra.
“Nhạy cảm? Nếu không nhạy cảm, lão phu cũng không dám chạy tới Vô Gian cốc, càng không thể sống sót được đến từng tuổi này, ngươi thử quan sát khí Ma Sát kỹ hơn đi.” Tuy đang nói chuyện với Dương Bách Xuyên, nhưng Nguyên Vô Thường lại chẳng hề quay đâu, hai mắt vẫn dán chặt về phía trước, như thể có con thú dữ nào đó đang ẩn núp trong làn khí Ma Sát vậy.
Nghe thế, Dương Bách Xuyên không dám xem thường nữa, tuy mắt thường không thể phát hiện bất cứ manh mối khác lạ gì, nhưng giọng điệu ngày càng nghiêm túc của Nguyên Vô Thường lại khiến hắn cảm thấy áp lực tột độ, không thể không dốc toàn lực ứng phó.
Một suy nghĩ lướt qua trong đầu, Dương Bách Xuyên khởi động Càn Khôn Nhãn, đưa mắt nhìn quanh một vòng.
Sau khi mở Càn Khôn Nhãn, cảnh tượng trước mắt khiến hắn giật nảy mình, một tia sáng lóe lên, chỉ trong nháy mắt, kiếm Đồ Long đã nằm gọn trong tay.
Đúng như những gì Nguyên Vô Thường nói, bên trong làn khí Ma Sát xung quanh họ đang có thứ gì đó hiện hữu.
Nhưng cụ thể là cái gì thì Dương Bách Xuyên lại không nhìn ra được, vì tốc độ của nó quá nhanh.
Dù quan sát bằng Càn Khôn Nhãn, nhưng hắn cũng chỉ thấy loáng thoáng bên trong làn khí Ma Sát mịt mù có một bóng đen đang di động, kích thước lúc to lúc nhỏ, hành tung khó đoán, cũng rất khó nắm bắt, tựa như một con đom đóm lúc thì sáng lên, lúc lại biến mất không còn tăm hơi.
Một thứ mà tới cả Càn Khôn Nhãn cũng không thể nhìn rõ, chỉ bắt được một cái bóng thoắt ẩn thoắt hiện… tin tức này khiến Dương Bách Xuyên trở nên thận trọng và nghiêm túc hơn hẳn.
Thứ đang ẩn núp trong khí Ma Sát tuyệt đối không phải thứ tốt lành gì, mà nếu đã ác, tất thuộc dạng cực tàn ác.
Khó trách Nguyên Vô Thường lại căng thẳng tới vậy.
“Nguyên lão đầu, thứ gì vậy?” Dương Bách Xuyên tiến lại gần Nguyên Vô Thường, lưng tựa lưng với ông ta, thuận tiện hỏi một câu.
Khí Ma Sát giăng đầy khắp bốn phía, lúc này chỉ có thể tạm thời buông bỏ nghi ngờ, cùng Nguyên Vô Thường lưng tựa lưng hợp tác chiến đấu.
“Ma linh.” Nguyên Vô Thường lạnh lùng phun ra hai chữ.
Dương Bách Xuyên sửng sốt: “Ma linh? Đó là gì?”