Dương Bách Xuyên nheo mắt, bị lão bất tử này thuyết phục, hắn thật sự muốn tiến vào Tru Ma Thiên Trận, mấy nữ nhân kia đã vào Vô Gian Cốc, nhưng hắn và Nguyên Vô Thường đi suốt một đường cũng không phát hiện tung tích hay dấu vết gì.
Thật ra không có tin tức gì cũng tốt, chứng minh bọn họ vẫn còn hy vọng sống sót, hắn đột nhiên cảm thấy điều này rất có thể, bởi vì hắn nghĩ tới Bộ Thanh Mai, lúc trước Bộ Thanh Mai bị Ma Tôn phá hủy cơ thể, nguyên thần bị nhốt vào Ma Sát Trụ, sau đó được hắn cứu ra, giúp Bộ Thanh Mai tu luyện quỷ đạo.
Sức mạnh hấp thu khi tu luyện quỷ đạo chính là khí âm sát, nói không chừng sau khi bọn họ vào Vô Gian Cốc, Bộ Thanh Mai có thể phát huy sức mạnh, bọn họ có thể vẫn còn hy vọng, giống như lời Nguyên Vô Thường nói, có thể tiến vào Tru Ma Thiên Trận tầng thứ hai rồi bị nhốt trong trận pháp nào đó.
Cho nên hắn không còn lựa chọn nào khác, dù Tru Ma Thiên Trận này là núi đao biển lửa, đầm rồng hang hổ thì hắn cũng phải đi vào.
Mấu chốt là điểm yếu của hắn đã bị Nguyên Vô Thường vạch trần, còn có ý lợi dụng hắn, điều này khiến cho Dương Bách Xuyên vô cùng khó chịu.
Nghe thấy Nguyên Vô Thường nói vậy, Dương Bách Xuyên hừ lạnh một tiếng nói: "Xóa bỏ bảy mươi vạn linh thạch còn lại."
"Ha ha, được thôi." Nguyên Vô Thường sảng khoái đồng ý, không hề nghĩ ngợi, thật ra đối với ông ta mà nói, có thể lấy được bốn mươi lăm vạn linh thạch thượng phẩm từ tay Dương Bách Xuyên đã lời lắm rồi, còn bảy mươi vạn linh thạch còn lại chỉ là một cái cớ để thuyết phục bản thân vào Vô Gian Cốc mà thôi, sau khi đã đạt được mục đích thì bây giờ đã không còn quan trọng nữa. Sau khi thật sự tiến vào Tru Ma Thiên Trận, Nguyên Vô Thường không chắc mình có thể sống sót hay không, có thêm linh thạch cũng vô dụng mà thôi.
Đến lúc này, ông ta đã chuẩn bị tinh thần xong xuôi.
Ông ta cũng biết rằng Dương Bách Xuyên đã đồng ý tiến vào Tru Ma Thiên Trận rồi, Nguyên Vô Thường cũng cần người giúp đỡ.
Mà bắt đầu từ lúc xem hắn đối phó Ma Linh, thực lực và sức mạnh của Dương Bách Xuyên chính là một sự giúp đỡ to lớn đối với ông ta.
Đừng nói là bảy mươi vạn linh thạch chưa lấy được, dù là trăm vạn cũng không cần, sự giúp đỡ của Dương Bách Xuyên còn đáng giá hơn trăm vạn linh thạch.
"Mặc dù ta cảm thấy ngươi rất không đáng tin, khó để khiến người ta tin tưởng, nhưng có một điều ngươi nói rất đúng, mục đích chúng ta tiến vào Tru Ma Thiên Trận giống nhau, nên ta hy vọng tiếp theo chúng ta có thể tin tưởng và hợp tác một lần, cùng nhau vượt qua cái gọi là Tru Ma Thiên Trận.
Ngươi phá giải được nút thắt trong lòng, ta tìm thấy nữ nhân của ta, không ai được giở trò, chỉ có vậy mới có cơ hội đột phá Tru Ma Thiên Trận. Tuy rằng Dương Bách Xuyên ta trẻ tuổi hơn ngươi, nhưng cũng biết giữ lời hứa, hôm nay có thể nói với ngươi những lời này, xem như đã thẳng thắn và thành khẩn nhất rồi, hy vọng Nguyên Vô Thường ngươi không có chuyện khác giấu giếm ta, càng không có ý định lợi dụng ta, nếu không, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết."
Dương Bách Xuyên không chút che giấu, nói ra hết những suy nghĩ trong lòng.
Sau khi nói xong thì nhìn chằm chằm Nguyên Vô Thường.
Mà sau khi Nguyên Vô Thường nghe Dương Bách Xuyên nói xong, hình ảnh cố nhân năm đó cùng ông ta vào Vô Gian Cốc hiện lên trong đầu, lúc đó bọn họ cũng nói giống Dương Bách Xuyên hôm nay vậy, đáng tiếc đến cuối cùng ông ta lại bỏ trốn.
Sau khi hít sâu một hơi, sắc mặt Nguyên Vô Thường ngưng trọng, vươn tay trái ra, giơ tay phải đánh vào lòng bàn tay trái một cái, một giọt tinh huyết bay ra phía trước, sau đó ông ta trịnh trọng nói: "Vạn năm trước chúng ta không lập ra lời thề gì cả, mọi người đều nói không rời đi...
Nhưng bọn họ đều làm được, chỉ có Nguyên Vô Thường ta... Cuối cùng lại bỏ trốn, vì thế ta mang theo gánh nặng tâm lý này suốt vạn năm, cảm giác này còn khó chịu hơn cả chết.
Hôm nay Nguyên Vô Thường ta xin thề, sẽ cùng Dương Bách Xuyên ngài cắt máu ăn thề, cùng nhau tiến vào Vô Gian Cốc, cùng nhau vượt qua hoạn nạn, cùng tiến cùng lùi, tuyệt đối không bỏ trốn, chết không thay đổi, Dương thánh chủ có dám tin tưởng ta không phản bội ngài không?"
Nói xong Nguyên Vô Thường nhìn Dương Bách Xuyên, trong mắt tràn đầy nhiệt huyết mong đợi.
Mà Dương Bách Xuyên nhìn thấy sự chân thành sáng ngời trong mắt lão gia hỏa này, có vẻ là rất thành thật, cũng có thể hiểu được tâm trạng của ông ta lúc này, hy vọng được người khác tin tưởng lần nữa, hoặc là nói những lời nói hiện giờ Nguyên Vô Thường thật ra là nói với cố nhân đã cùng ông ta vào Vô Gian Cốc vạn năm trước, hy vọng được người khác công nhận lần nữa.
Dương Bách Xuyên nhìn thấy sự đáng thương trong mắt Nguyên Vô Thường, rất muốn nói không, nhưng vẫn không đành lòng.
Dương Bách Xuyên cũng vung tay cắt qua lòng bàn tay, một giọt máu chảy ra, nói: "Dương Bách Xuyên ta hôm nay cắt máu ăn thề với Nguyên Vô Thường, đồng sinh cộng tử, cùng tiến cùng lùi, không rời không bỏ, nếu phản bội đối phương sẽ bị trời tru đất diệt. Nguyên Vô Thường, Dương Bách Xuyên ta tin tưởng ngươi."
"Cảm ơn..." Nguyên Vô Thường hai mắt đẫm lệ, thấp giọng nói cảm ơn, sau bao nhiêu ngày đêm, ông ta ảo tưởng những người năm đó có thể nói với mình một câu, ta, chúng ta tin tưởng ngươi.
Đáng tiếc đã vạn năm trôi qua, mỗi lần tỉnh lại từ giấc mộng, trong đầu hắn lại hiện lên cảnh tượng bọn họ nói, Nguyên Vô Thường, ngươi thật nhu nhược, là kẻ phản bội...