Nguyên Thần cảm nhận được từng đợt vặn vẹo, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ, mí mắt nặng nề, hoàn toàn lâm vào trong bóng tối...
Trước khi mất đi ý thức, Dương Bách Xuyên cũng nghe được tiếng kêu thảm thiết của Nguyên Vô Thường.
Điều này không khỏi khiến hắn buông lỏng...
...
Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu.
Khi Dương Bách Xuyên có ý thức lần nữa, mở mắt ra thì phát hiện toàn thân đau nhức.
Cũng chính cơn đau này đã làm hắn tỉnh táo, lúc này mới nhớ lại chuyện vừa nãy, sau khi hắn và Nguyên Vô Thường phá trận pháp thứ tám, bọn họ lại rơi vào một trận pháp khác, sau đó bị một lực hút khổng lồ kéo vào rồi mất đi ý thức.
Sau khi tư duy trở nên rõ ràng, Dương Bách Xuyên vội vàng vận công kiểm tra cơ thể. “Phù...”
Ngay sau đó, hắn phát hiện chân nguyên vẫn bình thường, nhưng bên trong cơ thể gần như trống không, chân nguyên đã cạn kiệt.
May mà cũng không có vấn đề gì lớn, hắn lấy ra một quả Linh Đào để dùng, sau khi phục hồi được ít chân nguyên, Dương Bách Xuyên mới cảm thấy toàn thân có khí lực.
Hắn cố gắng đứng dậy nhưng lại thấy mình đang ở trong một cái hố lớn.
Hơn nữa cái hố hình chữ đại này giống như được làm riêng cho hắn vậy.
Nhìn kỹ lại mới phát hiện, cái hố to này là do cơ thể hắn tạo ra, giống như hắn rơi từ độ cao vạn mét rồi lao thẳng xuống lòng đất hơn 10 mét...
Dương Bách Xuyên dùng lực bay vút lên...
“Bịch...”
Dương Bách Xuyên bay ra khỏi hố lớn rồi nhảy lên mặt đất.
Lúc này hắn nhìn xung quanh, phát hiện cách mình mấy chục mét có một cái hố lớn hình người, không cần hỏi cũng biết đó là Nguyên Vô Thường.
Không sốt ruột đi qua xem Nguyên Vô Thường, hắn không chết thì Nguyên Vô Thường cũng sẽ không chết.
Dương Bách Xuyên đánh giá vị trí, hắn phát hiện mình đang ở một thế giới non xanh nước biếc, cách đó không xa có một con sông lớn, nơi mà hắn và Nguyên Vô Thường rơi xuống chính là bãi cỏ bên bờ sông.
Nơi này có ánh mặt trời, có núi có nước, dưới chân bụi cỏ còn có cả côn trùng.
Tuy nhiên... Dương Bách Xuyên lại phát hiện vấn đề thứ hai, nơi này không hề có linh khí của đất trời, thần thức cũng không phóng ra được, cho dù là thông qua không gian hắc ám cũng không thể.
Ở chỗ này ngoại trừ có thể dùng công pháp thì những thứ khác đều không thể sử dụng, hoàn cảnh nơi này rất giống Trái Đất, nhưng lại không có lấy một tia linh khí nào, cho dù là ma sát cũng không.
Nhưng tuyệt đối cũng không phải Trái Đất, quê hương hắn linh khí không hùng hậu nhưng không phải là không có. Nơi này một chút cũng không.
Dương Bách Xuyên biết có lẽ nơi này là một trận pháp, không phải thế giới hiện thực, nếu thời gian kéo dài mà không có linh khí của đất trời, tu vi có cao tới đâu thì cũng phế bỏ, chỉ có thể tồn tại như một người bình thường.
Đúng lúc này phía sau vang lên giọng nói của Nguyên Vô Thường: “Nơi này hẳn là khốn trận, nhưng chắc chắn không phải khốn trận bình thường, năm đó ta đã được lĩnh giáo khốn trận ở tầng thứ nhất của Tru Ma Thiên Trận, tuyệt đối không phải như thế này.”
Dương Bách Xuyên tỉnh lại, Nguyên Vô Thường cũng không làm sao, lúc này bước lên nhìn làm Dương Bách Xuyên nhíu mày.
“Có gì khác không?” Dương Bách Xuyên thấy nơi này vô cùng xa lạ, chỉ có Nguyên Vô Thường từng đến nơi này.
“Ta thấy vây trận đầu tiên không có hoàn cảnh như này, không có cỏ cây núi nước, càng không có ánh mắt trời, hoàn toàn là trận pháp, hoặc xám xịt, hoặc không có ánh mặt trời.