Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dù sao cũng phải là căn nhà có sân. Bất kể có phải biệt thự hay không, yêu cầu đầu tiên là môi trường giản dị, thân thiện. Anh cảm thấy luyện đan ở khu chung cư không ổn lắm, cần phải có một phòng luyện đan và phòng luyện công chuyên biệt mới được. Vả lại một thời gian nữa em gái anh sẽ lên đại học, khu chung cư anh đang sống hơi xa trường.
Dương Bách Xuyên đi vào cổng, từ xa đã trông thấy Liễu Sơn Hải ngồi dưới giàn nho trong sân uống trà một mình. Sau khi nhìn thấy Dương Bách Xuyên, ông ta mỉm cười gọi: "Cháu trai mau đến đây!"
Dương Bách Xuyên đi đến chào hỏi: "Cháu chào chú Liễu."
"Ngồi đi! Mấy hôm trước chú đến phía nam công tác được một người bạn tặng một cân trà Phổ Nhĩ. Cùng nếm thử nào! Chú biết cháu sắp tới nên mới lấy ra chờ cháu đấy, ha ha!"
"Cảm ơn chú Liễu. Thật ra cháu không hiểu trà cho lắm..." Dương Bách Xuyên ngồi xuống, mỉm cười đáp lời.
Liễu Sơn Hải pha cho Dương Bách Xuyên một tách trà, vừa cười vừa nói: "Trung Quốc là quê hương của trà. Nghe nói người tộc Hán bắt đầu uống trà từ thời Thần Nông, ít nhất cũng có hơn bốn nghìn bảy trăm năm lịch sử.
Đàm trà luận đạo không ai dám nói mình hiểu thấu triệt, bởi vì văn hóa văn minh ẩn chứa trong trà đạo Trung Quốc quá thâm sâu. Trà đạo là nghệ thuật thưởng thức trà. Trong "Bách Trà Liên", tác giả Tại Thiên viết rằng: Trà đạo khởi nguồn từ Trung Quốc, hưng thịnh ở Nhật Bản. Hoàng gia có trà đạo của hoàng gia, dân chúng có trà đạo của dân chúng; tục có trà đạo của tục, thiền có trà đạo của thiền, Đạo gia có trà đạo của Đạo gia, cực kỳ đa dạng.
Tóm lại, nghệ thuật thưởng trà khác nhau ở từng đối tượng, được quyết định bởi thẩm mỹ quan của mỗi người. Trà đạo là quan niệm của người thưởng trà được xây dựng trên sự vật khách quan nhất định. Nó là nhận thức luận của người thưởng trà, cũng là phương pháp luận và thế giới quan của người thưởng trà.
Tống Huy Tông Triệu Cát là một người thích uống trà. Ông cho rằng nhâm nhi hương vị của trà có thể giúp con người trở nên thư thái và tĩnh lặng, vô cùng thú vị: "Trà mang nét nho nhã của vùng Chiết Giang - Phúc Kiến và sự khéo léo của vùng Chung Sơn. Rửa bẩn loại cặn, giữ lại tinh hoa, không phải người bình thường có thể hiểu được."
Thật ra "Trà Kinh" của Thần trà Lục Vũ thời Đường có giới thiệu khái quát về trà đạo, nếu có thời gian thì cháu hãy đọc thử. Uống trà không chỉ nếm hương vị, mà còn suy ngẫm nhân về cuộc đời. Giới trẻ các cháu không thích uống trà, chỉ thích cà phê các thứ, chú uống không quen.
Uống trà thì khác, chú cho rằng thanh niên càng nên uống trà, cho dù có hiểu được ý cảnh trong đó hay không, uống lâu dài cũng tốt cho sức khỏe. Lá trà có tác dụng thanh nhiệt, uống nhiều có lợi. Ha ha, không nói đến chuyện này nữa. Từ lúc Linh Linh đi, ông già này cảm thấy cô đơn quá đỗi, vừa túm được cháu liền lải nhải. Sau này cháu phải thường xuyên đến nhà ngồi chơi nhé!
Chú chỉ có một đứa con là Linh Linh, mẹ con bé qua đời sớm, chú già rồi nhưng không thích yên tĩnh giống người khác mà lại thích náo nhiệt chút. Chú thích nhất là thanh niên độ tuổi các cháu đó, ha ha!"
Quả thật hôm nay Liễu Sơn Hải nói hơi nhiều, Dương Bách Xuyên thầm nghĩ có lẽ đúng như đối phương nói, ông ta rất cô đơn.
Đồng thời Dương Bách Xuyên cũng nghe ra Liễu Sơn Hải bảo anh thường xuyên đến nhà chơi cũng là lời thật lòng, ông ta thật sự coi anh là cháu trai. Điều này khiến Dương Bách Xuyên rất cảm động.
Sau khi nghe Liễu Sơn Hải giảng về trà đạo, Dương Bách Xuyên cảm thấy rất có lý, bởi vì những lĩnh ngộ trong tu luyện mà sư phụ chỉ dạy anh có nhiều chỗ tương tự trà đạo mà Liễu Sơn Hải vừa giảng giải.
Anh cảm thấy đầu óc thông suốt, dường như ý cảnh bỗng được khai sáng.
Xem ra lúc nào rảnh anh phải đọc Trà Kinh và uống trà mới được. Văn hóa trà đạo Trung Quốc uyên thâm phong phú đúng như Liễu Sơn Hải nói. Mọi người đều bảo trà đạo Nhật Bản phổ biến, nhưng sự thật chẳng phải là văn hóa trà đạo ăn cắp từ Trung Quốc hay sao, nguồn gốc vẫn là của Trung Quốc.
Dương Bách Xuyên nhìn Liễu Sơn Hải, nghiêm túc nói: "Cảm ơn chú Liễu đã chỉ dạy, cháu nghe mà nhận được nhiều điều. Chú yên tâm, sau này cháu sẽ thường xuyên đến nhà quấy rầy chú."
"Ha ha, thế thì tốt. Chú chưa bao giờ xem cháu là người ngoài. Đã nói thì phải giữ lời đấy, sau này cháu không đến thì chú sẽ tức giận." Liễu Sơn Hải mỉm cười.
Hai người tán gẫu vài câu, sau đó Dương Bách Xuyên nói sang chuyện khác: "Chú Liễu, thật ra hôm nay cháu đến đây vì chuyện đan Trú Nhan..."
Dương Bách Xuyên nói đến đây, Liễu Sơn Hải giật mình thấy rõ, sau đó ra hiệu cho anh nói tiếp.
Dương Bách Xuyên dừng lại giây lát rồi chậm rãi cất lời, lời nói ra khiến Liễu Sơn Hải chấn động.
"Có lẽ sau này cháu không luyện chế đan Trú Nhan nữa, hôm nay cháu đến đây là muốn tặng chú Liễu công thức điều chế đan Trú Nhan."