Nguyên Vô Thường không muốn, nhưng chuyện đã đến nước này thì chẳng còn gì không tình nguyện nữa. Ông ta cắn răng, quỳ một gối nói: "Thuộc hạ Nguyên Vô Thường bái kiến thánh chủ."
Có Nguyên Vô Thường mở đầu, những người khác cũng đành phải làm theo.
Giọng nhỏ nhưng đã bày tỏ thái độ.
"Thuộc hạ Khoáng Tùy Phong..."
"Thuộc hạ Mộ Mãn Thiên...."
"Thuộc hạ..."
Mười tám người đều quỳ một chân bái kiến, miệng hô thánh chủ!
Tên họ Dương nào đó cười giả lả, vung tay đỡ mọi người dậy. Hôm nay hắn ép những người này lập lời thề thiên đạo gia nhập Vân Môn Tiên Cảnh, tuy biết bọn họ không tình nguyện nhưng hắn không quan tâm, chỉ cần những người này tiến vào Vân Môn Tiên Cảnh thì hắn ắt có biện pháp khiến bọn họ cam tâm tình nguyện ở lại Vân Môn Tiên Cảnh, góp sức cho sự phát triển lớn mạnh của Vân Môn.
Sau đó, tên họ Dương nào đó mới bắt đầu lần lượt hóa giải lực ma hồn trong cơ thể những người này.
Có bình Càn Khôn, việc hấp thu chút lực ma hồn chỉ là chuyện nhỏ. Không lâu sau, lực ma hồn trong cơ thể mọi người đã được loại bỏ hoàn toàn.
Mà cơn giận trong lòng mấy lão già này cũng vơi đi một chút.
Dù sao nói một cách chính xác thì bọn họ thoát nạn là nhờ công lao của Dương Bách Xuyên, nói tên họ Dương nào đó là ân nhân của bọn họ cũng không quá đáng.
Nghĩ vậy thật ra cũng không giận nữa.
Đối với đám tán tu Mộ Mãn Thiên mà nói, quy thuận Vân Môn Tiên Cảnh và được hưởng đãi ngộ của địa vị trưởng lão thật ra là một con đường rất tốt Tán tu không có chỗ dựa, hành động một mình, như bèo không rễ. Những người như bọn họ biết rõ lợi ích của việc có một tông môn lớn mạnh làm chỗ dựa.
Bọn họ bị nhốt trong Vô Gian Cốc cũng là vì theo đuổi con đường tốt hơn, mạo hiểm tìm kiếm cơ duyên. Nếu có người cung cấp tài nguyên tu luyện thì ai còn đi mạo hiểm đúng không?
Nghĩ vậy, đám người Mộ Mãn Thiên càng vui vẻ.
Chín người do Khoáng Tùy Phong dẫn đầu cũng nghĩ đến một vấn đề, đó là bọn họ bị nhốt mấy vặn năm, tông môn của mình có còn tồn tại hay không cũng là vấn đề.
Cho dù tông môn vẫn tồn tại, bọn họ đã mất tích nhiều năm như vậy, e là cảnh còn người mất, nhưng khả năng cao là tông môn không còn.
Nếu đúng là như thế thì thật ra gia nhập Vân Môn Tiên Cảnh - một thế lực nghe chừng không kém hơn bất kỳ một thánh địa nào - trái lại là chuyện tốt đối với bọn họ. Ít nhất là sau khi ra ngoài, bọn họ sẽ có chốn về.
Nói thật là đối với bọn họ mà nói, điều kiện mà Dương Bách Xuyên đưa ra rất tốt. Ví dụ như hiện tại, thánh chủ tặng cho mỗi người một quả linh đào chưa linh khí vô cùng tinh khiết. Sau khi ăn linh đào, chân nguyên cạn kiệt trong cơ thể bọn họ lập tức được bổ sung rất nhiều...
Đã mấy vạn năm không được nếm hương vị của linh đào, cũng không được có cảm giác chân khí ào ào vận chuyển trong cơ thể, những lão già này đều rưng rưng nước mắt, luôn miệng nói cảm ơn.
Tên họ Dương nào đó nở nụ cười mật ngọt chết ruồi vĩnh viễn không thay đổi.
Tiếp theo hắn không có hứng thú nán lại chỗ này nữa. Hiện tại Tru Ma Thiên Trận đã bị phá giải, cả sơn cốc trở lại đại thiên thế giới, không còn pháp trận bao phủ, việc tìm người trong Vô Gian Cốc sẽ dễ dàng hơn.
Dương Bách Xuyên bảo mọi người chia làm bốn đường. Mười tám lão già cộng thêm hắn và Nguyên Vô Thường vừa tròn hai mươi người, chia làm bốn nhóm tản ra khắp Vô Gian Cốc tìm kiếm mấy nữ nhân.
Không có trận pháp bao phủ Vô Gian Cốc, tuy vẫn có ma sát ảnh hưởng nhưng không ảnh hưởng lớn tới bọn hộ.
Sau khi chia thành bốn nhóm, mọi người bay lên cao bắt đầu tìm kiếm...
Dương Bách Xuyên dẫn theo ba người. Hắn bay lên không trung, sau đó phóng thần thức che trời lấp đất ra ngoài, nhưng không phát hiện được gì. Có một số nơi thần thức vẫn không nhìn được. Dù sao nơi này cũng là chiến trường tiên ma thời thượng cổ, mặc dù đại trận đã bị phá, nhưng đây cũng là chuyện bình thường.
Bốn nhóm người chia nhau ra đi về bốn phía đông, tây, nam, bắc. Dương Bách Xuyên dẫn người đi về phía đông.
Hắn tìm đến nơi thần thứ không nhìn thấu. Toàn bộ Vô Gian Cốc có một số nơi vẫn bị ma sát che phủ, thần thức không nhìn thấy, mắt thường cũng không.
Trong thần thức hắn phát hiện ra tổng cộng có ba chỗ thần thức không quan sát được. Mấy phút sau hắn dẫn người tới địa điểm đầu tiên.
Họ tiến vào trong ma sát tìm kiếm nhưng không thấy ai cả. Có điều họ gặp được một con yêu thú không mạnh lắm, nhưng cũng không yếu, bọn họ giết xong thì đi tiếp...
Đã tìm hai địa điểm liên tiếp mà không có phát hiện gì, hiện tại là địa điểm cuối cùng, nếu vẫn không phát hiện được gì trong này thì Dương Bách Xuyên đành trông cậy vào nhóm Nguyên Vô Thường, Mộ Mãn Thiên, Khoáng Tùy Phong.
Tận cùng phía đông của Vô Gian Cốc là một hang đá tràn đầy ma khí. Dương Bách Xuyên dẫn theo ba lão già tiến vào trong hang đá không chút do dự.
Ban đầu tiến vào, cửa hang chỉ cao năm sáu mét. Nhưng đi tiếp hai ba chục mét thì lại thấy càng lúc càng cao, là một hang đá rất lớn. Có vẻ như trong này chỉ có một con đường, không có lối rẽ.
Khi đi được khoảng một trăm mét, Dương Bách Xuyên nghe thấy tiếng hô giết, là tiếng hét của nữ nhân. Điều này khiến cả người hắn chấn động, tim đập điên cuồng.