Gần Man Hoang có rất nhiều nơi kỳ lạ, một số nơi ngay cả thần thức cũng không thể phát hiện được, Dương Bách Xuyên chỉ có thể huy động mọi người đi tìm, biện pháp này nghe có vẻ thật ngốc nghếch, nhưng lại hiệu quả nhất vào lúc này.
Đồng thời chờ đến khi đội quân của Khổng Tước chỉ huy đến, việc tìm kiếm trên trời sẽ nhanh hơn nhiều.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa cũng phải tìm thấy bọn họ, Tử Hoàng còn đi cùng Lưu Tích Kỳ và Dương San San, có thể sẽ gặp một số rắc rối, nhưng Dương Bách Xuyên cũng tin tưởng thủ đoạn của Tử Hoàng, muốn giết nàng ta cũng không dễ dàng, ít nhất có thể bảo đảm an toàn của Lưu Tích Kỳ và muội muội Dương San San.
Dương Bách Xuyên tin rằng vẫn còn thời gian.
Hơn vạn Đại Yêu và cường giả Phi Thăng Cảnh bay vào dãy núi Hỏa Vân, bắt đầu tìm kiếm.
Nửa ngày sau, Khổng Tước và Thanh Ngưu cũng lần lượt đến, gia nhập vào đội ngũ tìm kiếm.
Có một đội ngũ khổng lồ tìm kiếm ở mọi ngóc ngách, ngày hôm sau, Dương Bách Xuyên lập tức nhận được tin tức.
Khổng Tước báo rằng đã tìm thấy Tử Hoàng.
Dương Bách Xuyên vội vàng bảo Khổng Tước dẫn đường. ......
Tám ngàn dặm về phía nam dãy núi Hỏa Vân, có một sơn cốc nhỏ ở đây.
Khi ấy, Tử Hoàng biến thành bản thể cao mấy chục trượng, toàn thân toả ra sắc tím chói sáng, như thể một chiến thần yêu tộc, lấy bản thể đồ sộ đứng ở cửa sơn cốc ngăn chặn vạn quân địch, đối diện với móng vuốt sắc bén chính là thần binh lợi khí, vung vẩy xuất kích, không hề có ý chùn bước.
Ngay khoảnh khắc này, phía sau Tử Hoàng vẫn còn hai nhân tộc đang nép mình, một nam một nữ, chính là cặp phu thê – huynh đệ tốt của Dương Bách Xuyên là Lưu Tích Kỳ và muội muội hắn là Dương San San.
Lúc này, Lưu Tích Kỳ đau lòng ôm thê tử của mình là Dương San San trong vòng tay, nói với giọng run rẩy: “San San cố lên, Tử Hoàng đã đưa tin cho Xuyên Tử, hắn nhất định sẽ đến cứu chúng ta…”
Lưu Tích Kỳ đỏ mắt, mặt đầy râu ria xồm xoàm, trong lòng hắn ta hận không có tu vi cường đại, mới khiến thê tử hắn ta bị thương nặng như vậy.
Đan điền của Dương San San trong ngực gần như sắp vỡ nát, là kết quả của một kích không chút lưu tình hạ xuống người nàng.
“Hừm… Ta tin tưởng sư huynh chắc chắn sẽ đến, chàng... Đừng lo lắng... Khụ khụ…”
Sắc mặt Dương San San tái nhợt, vừa ho vừa nói, khóe miệng rướm máu.
“Tất cả đều là lỗi của ta... Tất cả đều là lỗi của ta…” Lưu Tích Kỳ tự trách.
Kể từ khi vào Sơn Hải Giới, hai vợ chồng họ đã không có lấy một ngày yên ổn, họ cùng những người Vân Môn còn lại ở Sơn Hải Giới đi đến Tu Chân giới, ai biết vừa đến đã bị Thái Huyền Tông chặn giết, nhưng cũng may bọn họ liều mạng trốn thoát.
Nhưng cũng từ đó, hắn ta sống kiếp lang thang phiêu bạt ở Tu Chân giới, các đệ tử Vân Môn mà hắn mang theo người chết người lạc, cuối cùng lại lưu lạc đến Man Hoang...
May mắn thay, trong những ngày khó khăn, cả hai vợ chồng đều không rời bỏ nhau... Cuối cùng, Lưu Tích Kỳ dựa vào bản lĩnh của mình để bắt đầu lại từ đầu ở vùng đất biên giới Man Hoàng cằn cỗi này, sau hơn hai trăm năm, hắn ta đã thành lập ra thương hội Vân Kỳ ở Tu Chân giới, cuối cùng trở thành trở thành một thương hội có chút danh tiếng ở vùng biên giới Mãn Hoang Tinh Cương U Linh.
Nhưng hai vợ chồng bọn họ không có sự hậu thuẫn của tông môn, cũng không có thực lực cường đại, vì vậy cuối cùng bọn họ trở thành mục tiêu bị nhắm đến...
Ỷ mạnh hiếp yếu chính xác là bốn từ diễn ra nham nhảm ở Tu Chân giới, đặc biệt là ở vùng biên giới Man Hoang, lúc đầu đối phương cũng chỉ thu chút phí bảo kê mà thôi…
Lưu Tích Kỳ biết thương hội muốn tồn tại ở bất cứ nơi nào cũng cần phí bảo kê, đành vậy thôi, hắn ta giao tiền.
Ai bảo hắn ta không có thực lực cũng không có tông môn hậu thuẫn.
Nhưng ai biết sau đó đối phương ngày càng quá đáng, yêu cầu ngày càng nhiều hơn, nhưng... Lưu Tích Kỳ nhịn, nghĩ rằng kiếm được ít hơn thì ít hơn thôi, chỉ cần chừa lại chút tài nguyên đủ để vận chuyển thương hội và tu luyện thường ngày của hai vợ chồng trẻ bọn hắn là được.
Dù sao ở vùng biên giới Man Hoang, cộng với việc cũng không quen thuộc cuộc sống nơi đây, Dương Bách Xuyên cũng không có tin tức gì, hai người bọn họ đã vô tình chạy quá xa, hoàn toàn lạ lẫm khi phải đối mặt với Tu Chân giới rộng lớn, cũng không biết sau khi rời khỏi Man Hoang thì phải đi đâu về đâu nữa?
Vả lại, hắn ta đã thành lập thương hội Vân Kỳ ở Tu Chân giới, hơn nữa còn kết giao được nhiều bằng hữu trong lúc sinh tử hoạn nạn, nếu rời đi, hắn ta sẽ không thể bàn giao với bạn bè xung quanh.
Hắn có thể nhịn thì sẽ cố mà nhịn, trong lòng suy nghĩ có lẽ nên phát triển thương hội Vân Kỳ trước, chờ ngày nào đó tìm được Dương Bách Xuyên sẽ rời đi.
Nhưng ai biết rằng mọi thứ đã thay đổi ngay từ nửa năm trước...
Lưu Tích Kỳ có tài năng kinh doanh hơn người, ở vùng đất biên giới Man Hoang, hắn ta đã khiến thương hội Vân Kỳ nho nhỏ phát triển hơn nhiều, tạo được danh tiếng tốt, một số Tán tu cường đại cũng sẵn sàng tìm đến thương hội Vân Kỳ để buôn bán.