Đi dạo trên phố của thành Y Đạo, thứ Dương Bách Xuyên nhìn thấy nhiều nhất là y quán và đủ các loại linh dược…
Theo hắn, linh dược ở thành Y Đạo có thể là toàn diện nhất.
Có cả người bệnh, người phàm hay tu sĩ đều có.
Y quán do tu sĩ y đạo mở, chỉ cần có linh thạch hoặc là linh dược thì người phàm cũng sẽ tiếp đãi.
Khắp chốn thành Y Đạo đều rất phồn hoa…
Dương Bách Xuyên hóa thành người đàn ông vạm vỡ để râu, dẫn theo tiểu Phượng Hoàng ăn mặc như búp bê sứ màu hồng phấn, trên đường thu hút biết bao ánh nhìn đánh giá.
Nhưng mà Dương Bách Xuyên vẫn hồn nhiên không phát hiện, lôi kéo cánh tay nhỏ bé của tiểu Phượng Hoàng – Dương Hồng San tự do đi lại, ngắm nhìn khung cảnh náo nhiệt thành Y Đạo.
Hắn cũng không vội tới Y Quán Hoàng triều, hiếm lắm mới có thời gian nhàn nhã, hắn cũng muốn ngắm nhìn thật kỹ.
Hơn nữa, mặc dù tiểu Phượng Hoàng là thần thú niết bàn, nhưng trước khi trưởng thành, tâm tính của nàng vẫn chỉ như đứa trẻ, tuy chín chắn hơn so với những đứa trẻ cùng trang lứa, nhưng vẫn có tính trẻ con.
Đi dạo trên đường phố, đương nhiên sẽ không thiếu những tiểu thương bán đồ ăn vặt, thành trì lớn với mật độ dân số dày đặc, đâu đâu cũng thấy cơ hội kinh doanh.
Tu chân giả cũng là người, bọn họ cũng cần kiếm tiền, chẳng qua thứ kiếm được chính là linh thạch, các loại vật dụng tu luyện.
“Đại ca, ta muốn cái này…Ta muốn cái kia…” Dọc trên đường đi, tiểu Phượng Hoàng muốn hết cái này tới cái kia, tất cả đều là những món ăn vặt của Tu Chân Giới…
Dương Bách Xuyên cũng rất nuông chiều nàng, mua mỗi thứ một phần cho tiểu Phượng Hoàng, hắn cũng nếm thử đặc sản của Tu Chân Giới.
Đối mặt với tính trẻ con ngây thơ của tiểu Phượng Hoàng, Dương Bách Xuyên đột nhiên nghĩ tới con gái của mình, Đoàn Đoàn, Viên Viên và đứa con trai với Âu Dương Ngọc Thanh ở Trái Đất.
Hắn dẫn hai đứa đầu đi, đứa sau thì chưa từng gặp mặt.
Bỗng chốc, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Hắn không xứng làm cha!
Nghĩ đến mấy đứa nhỏ, nghĩ đến cha mẹ và Âu Dương Ngọc Thanh có thể vẫn đang ở Trái Đất, suy nghĩ của Dương Bách Xuyên thoáng cái đã chạy đến chín tầng mây.
Lúc này, hắn vô cùng muốn tới Trái Đất và Sơn Hải Giới.
Nhoáng một cái đã qua ba - bốn trăm năm…
Trong lòng hắn quyết tâm, đợi sau khi giải quyết vấn đề của em gái Dương San San và Chồn Nhi, bất kể như thế nào thì hắn cũng sẽ nghĩ cách quay trở lại Trái Đất thăm mọi người…
“Đại ca, huynh sao thế…?” Tiểu Phượng Hoàng cắn miếng kẹo linh quả, cảm thấy tâm trạng của Dương Bách Xuyên không tốt, nàng lên tiếng hỏi.
“Không sao, chỉ hơi nhớ nhà…Đi thôi, chúng ta tới Y Quán Hoàng triều.”
Dương Bách Xuyên nói.
“À~”
Tiểu Phượng Hoàng vô cùng ngoan ngoãn.
Dương Bách Xuyên không còn hứng dạo phố ở thành Y Đạo, hắn chuẩn bị dẫn tiểu Phượng Hoàng đi thẳng tới Y Quán Hoàng triều.
Vốn nghĩ lần này tới hoàng triều Hiên Viên là để thăm hỏi, hoặc nói đúng hơn là nhờ vả.
Nhưng không ngờ vừa tới thành Y Đạo đã xảy ra một chuyện khiến Dương Bách Xuyên tức giận.
Khi đi ngang qua một con phố, trước cửa một y quán có rất nhiều người vi phạm.
Dương Bách Xuyên cười, tự nói: “Thế giới nào cũng không thiếu người xem náo nhiệt…”
Lúc đầu hắn cũng không định đi xem, mà trực tiếp đi tìm y quán dưới trướng hoàng triều Hiên Viên, sau đó tới hoàng triều thăm hỏi, tìm cách trị thương cho muội muội Dương San San và Chồn Nhi.
Không nghĩ tới lúc đi ngang qua, bên tai Dương Bách Xuyên lại nghe được tiếng xin giúp đỡ quen thuộc.
“Y sư đại nhân, cầu xin ngài theo ta đi cứu người trước, chờ tới nơi, bạn của ta có linh thạch, nhất định sẽ đưa tiền khám bệnh đầy đủ, van xin ngài, bạn của ta sắp mất mạng rồi…”
Tiếng cầu cứu liên tiếp vang lên, ở bất cứ đâu cũng có thể nghe được những lời kêu cứu như vậy.
Nhưng giọng nói này lại có vẻ quen tai, nhiều người bàn luận, âm thanh hỗn tạp khiến hắn không phân biệt được.
Nhưng theo bản năng, hắn cũng bước chậm lại…
Đúng này, một giọng nói khác lại vang lên, rõ ràng là hơi không có tính người, nhưng cũng có lý, giọng nói người này già nua, nghe có vẻ như y sư đang trả lời: “Tiểu nha đầu, ngươi chỉ đưa được một trăm linh thạch trung phẩm mà thôi, còn chưa đủ tiền khám bệnh, toàn bộ thành Y Đạo này chỉ có một y sư nhất phẩm, nếu như muốn ra ngoài khám bệnh, vượt ngàn dặm thì phải đưa một trăm linh thạch thượng phẩm.
Bạn của ngươi cách thành Y Đạo một vạn ba trăm dặm, chi phí đi lại cũng nhiều hơn, chưa tính đến linh dược phải tiêu tốn?
Bây giờ ngươi chỉ lấy ra được chút linh thạch thế này, còn không đủ nhét kẽ răng, lão phu đường đường là y sư ngũ phẩm, lại đi xa khám bệnh, cho dù bớt cho ngươi thì cũng cần năm nghìn linh thạch thượng phẩm, trăm linh thạch trung phẩm này của ngươi, bảo ta làm sao mà khám bệnh?”
Ngươi bảo sau khi tới nơi thì bạn ngươi sẽ cho ngươi, ngươi cho là lão phu sẽ tin những lời như vậy hay sao, chạy xa như vậy, quỷ mới biết các ngươi có bày mưu ăn cướp hay không?
Thế nên…bản y sư sẽ không chẩn bệnh, không lấy ra được linh thạch, cho dù tài cao gan lớn thì cũng sẽ không chữa, ngươi đi đi, đừng làm trở ngại bản y sư khám bệnh.”