Hiện tại, cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng hiểu rõ vì sao trong mắt của hắn và Mai tỷ những bông hoa ở nơi này, ong mật, khỉ, gấu lại trở nên to như vậy.
Bởi vì lực lượng pháp tắc hoặc đúng hơn là sức mạnh thần thông của Lam Tâm tiên vương tồn tại ở thế giới này, mà hắn và Mai tỷ vừa vào đã bị lực lượng này quấy nhiễu, bản thân họ cũng xung đột với sinh vật sống ở đây, vậy nên mới có tình huống như hiện tại.
Đứng trước những sinh vật ở thế giới này, hắn và Mai tỷ giống như một con kiến nhỏ bé.
Ong, khỉ, gấu đều là những sinh vật được Lam Tâm tiên vương cố ý lựa chọn để lại ở đây.
Còn vì sao lại chọn, mặc dù trên tấm bia không nói rõ nhưng Dương Bách Xuyên ít nhiều vẫn có thể đoán được dụng ý của Lam Tâm tiên vương.
Có thể là để bảo vệ cân bằng sinh thái của nơi này!
Bởi vì tấm bia đá có nói mật ong súp lơ ủ mật ong, khỉ trộm mật làm rượu mật hoa, gấu thì duy trì sự tồn tại của biển hoa, đây là một loại kìm hãm.
Lam Tâm tiên vương nghĩ tới tất cả mọi thứ, toàn bộ thế giới chính là vườn hoa của nàng, dù là khỉ, ong mật hay là gấu núi đều phục vụ cho vườn hoa. Cuối cùng Dương Bách Xuyên đã nhìn thấy một dòng quan trọng, trên tấm đá có ghi lại ở trên núi phía Đông, Lam Tâm tiên vương đã để lại thần thông.
Nguyên văn là: “Người có duyên nếu vào vườn hoa của Lam Tâm tiên vương, vượt qua tiên sủng khảo nghiệm, lên núi Lam Tâm, vào Lam Tâm lĩnh ngộ là có thể ra ngoài.”
Đọc xong những gì khắc trên bia đá, Dương Bách Xuyên và Mai tỷ ngơ ngác nhìn nhau.
Trong đầu Dương Bách Xuyên xuất hiện một cảnh tượng, một nữ tử tiên vương tinh quái, du ngoạn tới nơi này, tiện tay dựng nên một vườn hoa, nuôi ba ngoại tiên thú, chơi xong một thời gian ngắn, chán rồi lại rời đi.
Nhưng nàng đã để lại khảo nghiệm giống như một trò chơi nhỏ, dường như biết được tương sai sẽ có người lạc vào đây, sau đó nói cho người đó biết, muốn ra được thì phải chơi một trò chơi, chìa khóa ở trên núi, nhưng phải thông qua khảo nghiệm tiên sủng mới có thể lấy được chìa khóa.
Quan trọng là chìa khóa này do cấp bậc tiên vương để lại, cần phải lĩnh ngộ, hiểu được cách sử dụng thì mới mở được cửa ra ngoài, nếu không thì cứ ngoan ngoãn bị nhốt ở trong này đi…
“Hừ…lẽ nào tiên vương của Tiên Giới cũng có loại người thích đùa sao?” Dương Bách Xuyên nhìn tấm bia đá, khóc không ra nước mắt.
Mai tỷ an ủi: “Đừng nản chí, nếu Lam Tâm tiên vương đã để lại vấn đề khó như vậy, chắc chắn nàng đã đoán trước được, không có khả năng phá hỏng đường, chúng ra bị cơn lốc cuốn vào đây, chứng minh đã có sự sắp xếp, thử một lần thì mới biết được khó khăn đến mức nào.”
Dương Bách Xuyên cười khổ: “Hiện tại cũng chỉ có thể như vậy, đi thôi, lên núi xem thử rồi tính, trên tấm bia đá nói có khảo nghiệm tiên sủng gì đó, ta cũng muốn xem thử, dáng dấp tiên sủng ra sao…”
“Nếu đã đến thì cứ xem thế nào, nói không chừng đối với cũng ta cũng chưa hẳn là chuyện xấu, nơi này có thần thông mà Lam Tâm tiên vương để lại, coi như là may mắn. Để xem chúng ta có được phần cơ duyên này hay không.”Mai tỷ cười nói.
“Cũng đúng, nghe cái gì mà, ta cũng muốn xem thử.” Dương Bách Xuyên nghĩ ngợi, hai mắt lại sáng lên.
Hắn ở Vân Môn tiên cảnh, quan sát những vết kiếm mà cổ tiên nhân để lại đã có thể lĩnh ngộ được quy tắc nhập môn, tự ngộ ra kiếm Phá Không, sau đó dùng tu vi Đại Thừa để giết chết tu sĩ cấp bậc thánh chủ, Phương Thốn Càn Khôn mà Lam Tâm tiên vương để lại có thể thay đổi quy luật trời đất của một thế giới, khiến mọi thứ trở nên lớn hơn hoặc nhỏ hơn, bản thân nó đã là một tiên pháp lợi hại.
Nói không động tâm là giả.
Quan trọng là không biết Lam Tâm đã để lại tiên sủng gì ở trên núi?
Tiên sủng này sẽ khảo nghiệm bọn họ như thế nào, đây là một ẩn số.
Sau đó Dương Bách Xuyên và Mai tỷ lướt qua tấm bia đá, thấy được một con đường nhỏ hướng thẳng lên núi.
Hắn vừa bước lên thì bên tai nghe được một giọng nói buồn phiền: “Dừng…dừng lại…dừng…”
Dương Bách Xuyên và Mai tỷ sững người, bọn họ vội vàng dừng bước, nhìn theo phía âm thanh phát ra…
Cách con đường không xa, họ thấy nhiều màu sắc đang sáng lên.