Nhưng giờ phút này, rõ ràng hắn chỉ mới dùng ngón tay chạm nhẹ chút thôi mà chân nguyên trong người đã tự động chuyển vận, nguyên thần mở mắt, thậm chí tới cả Hắc Liên cũng để lộ vẻ phấn khích tột độ, xem ra nó là bảo bối thật.
Giờ lại nghe Hắc Liên thốt ra bốn chữ Quỳnh Tương Ngọc Dịch, trái tim Dương Bách Xuyên lập tức run lên, nói thầm trong đầu: “Hắc Liên à, đây chỉ là một loại rượu mật hoa thôi, hẳn không phải Quỳnh Tương Ngọc Dịch gì đó đâu ha?”
Nhưng Hắc Liên lại trả lời rằng: “Quỳnh Tương Ngọc Dịch chỉ là cách gọi chung của những loại chất lỏng quý giá chứa một lượng lớn tinh chất của thiên địa mà thôi. Từ Tiên Giới cổ đại, con người ta đã biết dùng các loại chí bảo như linh quả, linh ngọc… trong thiên địa để chiết xuất tinh chất, nhờ hương vị ngọt lành, thanh mát, lại có thể tăng tiến pháp lực, tu vi, cũng như phát triển thần hồn lực…
Thế nên các đại năng xa xưa đã đặt tên cho chúng là Quỳnh Tương Ngọc Dịch, tượng trưng cho toàn bộ những thứ bảo vật ở dạng chất lỏng được tinh luyện ra của Tiên Giới. Tóm lại Quỳnh Tương Ngọc Dịch chỉ là một cách gọi chung, nói chính xác hơn thì đó chính là sản vật của tiên gia.
Với Tu Chân Giới mà nói, lực lượng ẩn chứa trong thứ này đã vượt xa thứ sức mạnh mà những sinh vật tu chân xuất sắc nhất có thể tạo ra được, có gọi chúng là Thiên Địa Quỳnh Tương cũng không hề quá. Ngươi nhất định phải nghĩ cách giành được chúng, vì có thể sẽ mang lại cho ngươi lợi ích to lớn hơn cả những gì ngươi tưởng tượng ra được đấy.
Lần trước, ngươi từng nhắc tới chuyện chữa trị yêu đan của Điêu Nhi, tuy ta không thể khẳng định chắc chắn, nhưng trong thứ đó có chứa một lượng tiên linh lực khổng lồ giúp gia tăng sức mạnh thần hồn, thế nên hẳn là cũng có tác dụng với yêu đan của Điêu Nhi.
Trên hết là nó cũng có ích cho ta, nếu được thì nghĩ cách lấy nhiều một chút, trong lúc cấp bách ta cũng sẽ giúp ngươi một tay…”
Nghe Hắc Liên giải thích xong, Dương Bách Xuyên cũng không kiềm được mà xiêu lòng, mục đích của chuyến đi lần này đúng là để tìm biện pháp chữa trị yêu đan cho Điêu Nhi, thế nên nếu Hắc Liên đã nói có lẽ rượu mật hoa sẽ có lợi cho Điêu Nhi, tất nhiên Dương Bách Xuyên khả sẽ không bỏ qua.
Huống hồ chi đó còn là một trong những điều kiện để bản thân ra khỏi đây, thế là hắn lập tức đồng ý: “Được, tới lúc đó có thể sẽ cần tới sự giúp đỡ của ngươi đấy.”
Sau khi được Hắc Liên phổ cập kiến thức cho, Dương Bách Xuyên mới biết rốt cuộc Quỳnh Tương Ngọc Dịch trong truyền thuyết là thứ gì. Hóa ra là bảo bối được các tiên gia tinh luyện mà thành.
Tuy thứ ở đây chỉ là rượu mật hoa do con khỉ chưng cất, con khỉ cũng chỉ là loài khỉ bình thường, nhưng lại là loại đã biến dị nhờ pháp tắc thần thông của Lam Tâm Tiên Vương. Mà nguyên thế giới này chính là vườn hoa của Lam Tâm Tiên Vương, nghĩa là tiên gia rồi còn gì.
Chưa biết chừng mục đích thật sự của Lam Tâm Tiên Vương là sản xuất Quỳnh Tương Ngọc Dịch cũng nên.
Nếu nghĩ theo cách này thì không còn nghi ngờ gì nữa, rượu mật hoa chính là Quỳnh Tương hàng thật giá thật của Tiên Giới rồi.
Thứ rượu mật hoa vừa lộ diện lại là Quỳnh Tương Ngọc Dịch trong miệng Hắc Liên, vậy một loại tinh chất mật khác thì sao?
Đó lại là bảo vật gì đây?
Dương Bách Xuyên bỗng cảm thấy vô cùng hứng thú với chuyện này.
Tóm lại, hiện tại Dương Bách Xuyên đã quyết định, bất kể thế nào cũng phải giành được rượu mật hoa và tinh chất mật vào tay.
Sau khi được một vị tiên vương cải tảo, từ một thứ bình thường và loài khỉ tầm thường bỗng chốc đã hóa thành vật của tiên gia, điều này đã giúp Dương Bách Xuyên hiểu biết hơn về năng lực của tiên gia, cũng càng thêm hướng tới chuyện thành tiên.
Trước kia, hắn không hề có chút khái niệm nào về chữ “tiên” này cả.
Nhưng hiện tại, thông qua nơi này, hắn đã thấy được một góc núi băng ẩn sau tấm mạng che mặt bí ẩn…
Vì vậy lòng bỗng có chút chờ mong.
Ông cụ từng nói với hắn rằng, khi phi thăng thành tiên, tuổi thọ của hắn sẽ sánh ngang trời đất, tức thật sự được trường sinh.
Lúc trước hắn không mường tượng ra nổi, nhưng bây giờ…
Trong lúc Dương Bách Xuyên trò chuyện với Hắc Liên trong đầu, Mai tỷ đứng bên cạnh bỗng ngạc nhiên gọi hắn: “A… Xuyên Tử mau tới xem kìa…”
Bị Mai tỷ cắt ngang, Dương Bách Xuyên nhanh chóng hoàn hồn, đưa mắt nhìn theo, sau đó phát hiện cảnh tượng vô cùng thần kỳ.
Ở miệng vết gãy của gốc hoa bị gấu núi dẫm đạp thế mà đã mọc ra một chồi non mới, hơn nữa còn đang phát triển với tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy được, đúng là kỳ tích mà.
Trong cả biển hoa này, gốc hoa bị gấu núi đạp gãy chỉ là một gốc hoa nhỏ bé, cao tầm một người lớn, thân cây thô cỡ cánh tay con nít, nếu so với mấy đại thụ che trời rợp đất xung quanh thì nó chẳng khác nào một con kiến bé xíu.
Thế mà chỉ trong chớp mắt, nó đã thay đổi chóng mặt, lớn nhanh như phỗng.
Vài phút sau, gốc hoa kia đã lắc mình hóa thành một cái cây cao tầm năm mươi, sáu mươi mét, đường kính tận một mét, hơn nữa còn kết nụ, nở bung thành một đóa hoa đèn lồng to lớn, đến tận đây mới chịu dừng lại, không phát triển thêm nữa.
Sự biến đổi này đáng được xưng là kỳ tích.
Và Dương Bách Xuyên biết, tất cả chỉ là nhờ một giọt rượu mật hoa trên móng gấu núi vô tình nhỏ trúng một gốc hoa nhỏ bé, thế mà lại dẫn đến sự thay đổi lớn tới vậy.
Giờ, Dương Bách Xuyên đã lờ mờ nhận ra tại sao các gốc cây ở biển hoa này lại to lớn tới vậy, hẳn là do cảnh tượng ban nãy đã được lặp đi lặp lại không ít lần.
Và rượu mật hoa của tộc khỉ mà gấu núi đã ăn vụng, hay đúng hơn là tinh chất mật…
Hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảnh Quỳnh Tương Ngọc Dịch dính đầy trên người gấu núi đã vô tình rơi xuống biển hoa này, khiến cây cỏ ở đây phát sinh biến dị…
Hoặc cũng có thể lý do con khỉ và gấu núi lại cao lớn tới vậy chính là nhờ tác dụng của thứ mật này…