Trứng thủy tinh tạm thời vẫn để ở bên ngoài, dù sao đàn khỉ đã bị ong chặn lại, không thể xông lên núi được.
Nhảy từ khe nứt xuống, khoảng chừng mười mét mới tiếp đất.
Nhưng cứ như thể hắn đã bước vào một lâu đài vàng vậy...
Tính từ bên ngoài, sau khi Dương Bách Xuyên nhảy từ khe nứt xuống hơn mười mét, trong này đều biến thành màu vàng, lúc này hắn quả thực đã rơi vào thông đạo chừng ba mét, toàn bộ lối đi đều có màu vàng.
Dương Bách Xuyên biết nơi này hẳn là đường đi của ong mật.
Nhìn qua vô cùng bóng loáng, giống như là thường xuyên ra vào mới trơn nhẵn như vậy, cảm giác bước đi trong thông đạo rắn chắc hơn bên ngoài.
Dương Bách Xuyên không nghĩ nhiều, hắn trực tiếp đi về phía tổ ong, hắn cần phải tìm được tinh thể ong trong thời gian ngắn nhất, nếu cuộc chiến bên ngoài chấm dứt, đợi tất cả ong mật bay vào thì sẽ phiền phức lớn.
Nhưng mới bước được vài bước, Dương Bách Xuyên đã phát ngốc, bởi vì hắn phát hiện ra lối đi có rất nhiều ngã rẽ, giống như một mê cung...
Dương Bách Xuyên biết không thể tiếp tục như vậy được, không biết được đường đi chính xác, hắn có luẩn quẩn trong này một năm thì cũng không tới được hang ổ của ong mật.
“Hắc Liên, giúp ta tìm đường...”
Hết cách, Dương Bách Xuyên chỉ có thể nhờ Hắc Liên giúp đỡ. “Được.” Hắc Liên kiệm lời như vàng đồng ý.
Khoảng chừng sau năm – sáu hơi thở, Hắc Liên nói: “Đi thẳng về phía trước…”
“Rẽ trái... Rẽ phải... Nhảy xuống... Đi thẳng...”
Có Hắc Liên chỉ đường, Dương Bách Xuyên nhanh chóng tiến về phía trước mà không cần phải suy nghĩ liệu mình có bị lạc hay không...
…
Chính xác là nửa giờ sau, Dương Nhất Vân nghe được Hắc Liên nói: “Chúng ta đã tới trung tâm, ngươi hãy cẩn thận, ta cảm nhận được nơi này có một hơi thở vô cùng cường đại.”
“Là thứ gì vậy? Liệu có phải ong chúa không?”
“Không chắc chắn, có lực lượng ngăn cách, ta chỉ cảm nhận được hơi thở, cụ thể là gì thì không rõ.” Hắc Liên đáp.
Lúc này, sau khi rẽ qua một góc, ánh mắt Dương Bách Xuyên đột nhiên sáng lên, hắn phát hiện ra một không gian màu vàng kim rộng lớn, mùi thơm mê người xộc vào mũi hắn.
Mùi hương này không giống với rượu mật hoa, khiến Dương Bách Xuyên sinh ra cảm giác thèm ăn, hắn không tự chủ mà nuốt nước miếng.
“Đây là…”
Dương Bách Xuyên nhìn ánh sáng rực rỡ trước mặt mình, một cái hồ có đường kính khoảng 100 mét xuất hiện, lớn hơn nhiều lần so với hồ rượu mật của bầy khỉ.
Toàn bộ cái hồ lấp lánh ánh sáng vàng, bên trong tràn đầy chất lỏng màu vàng, mùi hương nồng đậm ập vào khoang mũi.
Hắn biết đây là mật ong…
Mật ong ở nhân gian vốn là thứ đồ tốt, huống chi đây còn là một cái hồ lớn như vậy.
Mượn lời của Hắc Liên thì đây chính là ‘Quỳnh tương ngọc dịch’.
Nuốt nước miếng một cái.
Dương Bách Xuyên nhịn xuống xúc động muốn đi lấy mật ong, hắn hỏi Hắc Liên: “Ngươi cảm nhận được hơi thở kia ở đâu?”
Hắn biết khi Hắc Liên nói có hơi thở cường đại thì chắc chắn không tầm thường, hắn không dám tùy tiện xông vào.
“Đi về phía trước, rẽ phải ba mươi mét, bên đó hình như là một không gian nhỏ…” Hắc Liên nói.
Dương Bách Xuyên gật đầu, hắn bước chậm đi vòng qua.
Theo Trâu Thần Ngũ Sắc, thứ mày hắn cần lấy là tinh thể ong, nhưng cái hồ mật ong mà hắn nhìn thấy rõ ràng không phải tinh thể.
Nếu như hắn đoán không nhầm, thứ kia nhất định có liên quan tới hơi thở mà Hắc Liên cảm nhận được.
Bất cứ bảo vật nào ở Tu Chân Giới đều được bảo vệ.
Đây là quy luật tự nhiên.
Hang khỉ thì có trứng thủy tinh do Lục Nhĩ Mi Hầu bảo vệ, có lẽ nơi này cũng không ngoại lệ.
Chậm rãi đi vòng qua, Dương Bách Xuyên phát hiện có một cửa động khoảng chừng hai mét ở nơi mà Hắc Liên nói, lối đi nhỏ hơn những nơi khác rất nhiều.
“Chính là ở đây, khí tức mà ta cảm nhận được ở nơi này, phải thật cẩn thận.” Hắc Liên nhắc nhở.
Dương Bách Xuyên gật đầu tỏ ý đã biết, hắn tin tinh thể ong có thể đang ở trong này, chỉ là không biết hơi thở cường đại mà Hắc Liên nói sẽ là thứ gì?