Lục Nhĩ Mỹ Hầu trong trứng thạch anh nghe Dương Bách Xuyên nói xong thì đảo mắt vài vòng, thấy vậy, Dương Bách Xuyên biết ngay là con Lục Nhĩ Mỹ Hầu này nghe hiểu lời mình nói.
Lục Nhĩ Mỹ Hầu hình như đang trầm ngâm suy nghĩ chuyện gì, lát sau, cuối cùng cũng chịu mở miệng thét dài: “Kéc…”
Mọi chuyện diễn ra sau đó hệt như những gì Dương Bách Xuyên đoán, bầy khỉ bên dưới vừa nghe thấy tiếng thét dài của Lục Nhĩ Mỹ Hầu thì đồng thanh gào một tiếng đáp lại như đang lĩnh mệnh, rồi kéo nhau rút lui…
Thế là bây giờ chỉ còn mỗi tộc gấu núi còn ở lại, khi phát hiện kẻ thù đã đi hết sạch, tộc gấu núi cũng xoay lưng bỏ về.
Đến đây, Dương Bách Xuyên xem như đã trả lại công đạo cho ba loài vật ở thế giới này.
Không có thương vong thì tốt, hắn cũng chẳng muốn dính phải sát nghiệt.
Họ Dương nhếch miệng cười, tung người bay về phía núi Lam Tâm ở hướng Đông.
Đi được nửa đường, Phong Tiên mở miệng bảo: “Con khỉ này trông không giống con khỉ từng tham gia cuộc đại chiến Tiên Ma năm ấy, chẳng biết Lam Tâm tìm được ở đâu nữa, có lẽ vào năm xảy ra trận chiến Tiên Ma đó…” Nói đên đây, Phong Tiên bỗng ngưng bặt, chẳng nói thêm lời nào, nhưng trông có chút đau thương.
Thế mà tên họ Dương còn xát thẳng muối lên miệng vết thương của người ta: “Về bản chất thì các ngươi đúng là sinh vật thời thượng cổ, nhưng thời thượng cổ đã là chuyện quá khứ, trở thành lịch sử rồi.”
“Đây là chuyện nằm trong dự tính mà, mỗi lần đại chiến khởi nguồn từ lòng đố kỵ nổ ra là một lần thời đại lại thay đổi, từ hồng hoang đến viễn cổ rồi thượng cổ, tới tận ngày nay, khát vọng diệt sạch ma tộc của Tiên Giới vẫn còn chưa biến mất…” Phong Tiên cảm thán.
“Ma tộc ở Tiên Giới mạnh lắm hả?” Dương Bách Xuyên hỏi.
Phong Tiên trả lời: “Đâu chỉ mạnh, có nói là tai họa của vạn vật trên thế gian cũng không ngoa nữa kìa, ma tương đương với giết chóc và máu tươi, mang hàm ý hủy diệt mà…”
Dương Bách Xuyên lại hỏi: “Rốt cuộc Ma tộc là bộ tộc thế nào, mạnh ra sao? Hiện ở Tu Chân Giới cũng có Ma tộc, chẳng qua đang lén lút ẩn trốn ở đâu đó, chưa biết chừng trong tương lai sẽ có một ngày Ma tộc ở Tu Chân Giới bùng nổ…”
“Sức mạnh đáng sợ nhất của Ma tộc nằm ở chỗ đồng hóa, chúng có thể đồng hóa bất cứ sinh linh gì, ma khí là khắc tinh trời sinh của sức mạnh Tiên Giới và Tu Chân giới, suy cho cùng không ai có thể nói rõ rốt cuộc Ma tộc là thế nào. Trước kia, chiến trường nằm ở Tiên Giới, giờ xem ra Ma tộc muốn phá hủy nền tảng của Tiên Giới, và Tu Chân Giới chính là nền tảng của Tiên Giới, hầu hết sinh vật ở Tiên Giới đều phi thăng từ Tu Chân Giới lên, chứ sinh vật bản địa ở Tiên Giới không có bao nhiêu cả.”
Nói đến đây, Phong Tiên cũng lo lắng vô cùng.
Hai người một hỏi một đáp, chẳng mấy chốc đã tới dưới chân núi Lam Tâm.
Hiện tại, mối nguy của thế giới này xem như đã bị tiêt diệt, Dương Bách Xuyên vung tay lên, thả Mai tỷ, Trịnh Bân Bân và tiểu Phượng Hoàng ở trong không gian của bình Càn Khôn ra ngoài, dù sao cũng phải cho Trịnh Bân Bân ra ngoài thông gió, hít thở khí trời, chứ nàng ấy đã kêu ca tận mấy ngày rồi đấy.
“Ồ… Xuyên Tử à, đây là gì vậy…?”
Vừa ra ngoài, Trịnh Bân Bân đã tinh mắt nhìn thấy quả trứng thạch anh Dương Bách Xuyên vác trên vai, bên trong quả trứng có một con khỉ, trong tay con khỉ ôm cục gì đó màu trắng sữa, bên trong đựng một con ong mật màu bạc.
Dương Bách Xuyên biết họ Trịnh là chúa tò mò, bèn kể lại câu chuyện giữa Lục Nhĩ Mỹ Hầu trong trứng thạch anh và ong chúa Cửu Sí cho nàng ấy nghe.
Sau khi nghe xong chuyện đó, lại thêm chuyện của Phong Tiên, cả Trịnh Bân Bân lẫn Mai tỷ đều không kiềm được mà tỏ vẻ kinh ngạc. Đạo hai nàng ấy tu chỉ có mỗi một con đường là phi thăng thành tiên, thế nên cực kỳ tò mò về các tiên của Tiên Giới.
Không ngờ một con ong mật cũng có thể hóa tiên.
Thấy Trịnh Bân Bân tò mò như vậy, Phong Tiên cười khẩy bảo: “Có gì mà kỳ chứ, chuyện lạ ở Tiên Giới mênh mông tựa biển, Tu Giả Giới không thể nào sánh bằng được đâu, bất kể là hoa cỏ cây cối, hay chim, cá, sâu, thú… chỉ cần mở được linh trí, nhận sự tẩm bổ của tiên khí thì đều có thể thành tiên cả.”
“Được rồi, chuyện này mai mốt bàn tiếp, giờ chúng ta phải lên lên núi Lam Tâm. Hiện vẫn còn chưa biết tình hình ở núi Lam Tâm thế nào, tất cả hy vọng thoát khỏi thế giới này của chúng ta đều ở hết trên ngọn núi này đấy…”
Nói tới đây, Dương Bách Xuyên dừng lại, ra hiệu cho mọi người lên núi trước đã rồi tính.
Sau khi tiến vào phạm vi núi Lam Tâm, trước mặt bỗng hiện lên vầng hào quang năm màu, Dương Bách Xuyên biết Ngũ Sắc Thần Ngưu đã xuất hiện.
Quả nhiên, sau khi hào quang biến mất, bóng dáng mập mạp của Ngũ Sắc Thần Ngưu lập tức hiện ra.
“Ồ… Ngươi… Các ngươi tìm được thật đấy hả…?” Ngũ Sắc Thần Ngưu lắp bắp hỏi, trong đôi mắt của loài trâu hiện lên vẻ giật mình giống hệt con người.
Dương Bách Xuyên tức giận mắng: “Biết ngay thứ cái tên nói lắp nhà ngươi cần không phải rượu mật hoa và tinh chất ong mật mà, mục đích thật sự của người là muốn ta mang Lục Nhĩ Mỹ Hầu và Phong Tiên về đúng không?”