Theo lý mà nói, trên đại trận Âm Dương Phục Tô có thêm một con chồn cũng không ảnh hưởng gì, bởi vì đây là đại trận do thần tiên bố trí, yếu tố có tác dụng chân chính là lực thiên địa.
Rượu mật hoa và tinh thể mật ong chỉ có tác dụng phụ trợ mà thôi.
Vì vậy Dương Bách Xuyên vẫn triệu hoán con chồn đang ngủ say ra, cùng đặt lên tế đàn cùng với Phong Tiên và Lục Nhĩ Mi Hầu.
Sau đó hắn đổ rượu mật hoa trong lò luyện đan Thái Thượng vào tế đàn to như cái bát.
Hắn đã cuỗm mất hai phần ba số rượu mật hoa trong sào huyệt của Hầu tộc, số lượng rất nhiều, nhưng bây giờ đối mặt với tế đàn lớn, hắn không nhịn được tiếc đứt ruột đứt gan.
Rượu mật hoa trong lò luyện đan Thái Thượng đã đổ tám phần, khó khăn lắm mới đổ đầy tế đàn, khiến hắn thịt đau như cắt. Nhưng đành chịu thôi, đây là thứ cần thiết giúp Phong Tiên, Lục Nhĩ Mi Hầu và con chồn hồi phục.
Tiếp theo là thêm tinh thể mật ong, có tổng cộng chín trăm viên, khi Dương Bách Xuyên thêm được sáu trăm viên thì Phong Tiên nói như vậy là đủ rồi.
Cuối cùng tên họ Dương nào đó cũng có chút an ủi, may mà vẫn còn dư ba trăm viên trong tay.
Còn bao nhiêu hay bấy nhiêu, chừng ấy cũng không ít. Thiên tài địa bảo bậc này được gọi là quỳnh tương ngọc dịch, có tám mười viên đã là cơ duyên rồi, huống chi hắn còn dư những ba trăm viên. Ngoài ra còn có hai phần rượu mật hoa, ít nhất cũng hai trăm lăm mươi cân, như vậy là đủ rồi.
Sau khi làm xong tất cả, Dương Bách Xuyên và mấy người Mai tỷ đứng bên ngoài cũng nhìn thấy năng lượng sinh cơ khổng lồ từ xa không ngừng ùn ùn kéo đến tế đàn. Minh văn trên cả đại trận tựa như sống lại, bắt đầu phát sáng, thân ở trong đó cũng cảm nhận được cả trên trời lẫn dưới đất trong khu vực đại trận đều truyền tới khí thế cường đại.
Dưới sự nhắc nhở của Trâu thần Ngũ Sắc, mấy người họ ra khỏi đại trận đến bên ngoài rìa.
Phóng tầm mắt nhìn chỉ thấy Phong Tiên, Lục Nhĩ Mi Hầu và con chồn trên tế đàn đều được bao trùm trong ánh sáng vàng lấp lánh.
Lúc này Dương Bách Xuyên bất giác có lòng tin, hắn cảm thấy chưa biết chừng lần này yêu đan của con chồn thật sự có thể được chữa khỏi, bởi vì lực lượng đại trận sinh ra quá mạnh.
Có lực lượng của quỳnh tương ngọc lộ và lực lượng thiên địa mà đại trận mượn không ngừng hội tụ trên tế đàn.
Dương Bách Xuyên chăm chú quan sát suốt mấy canh giờ, không biết bao giờ mới hoàn thành, xem chừng phải đến khi lực lượng của quỳnh tương ngọc dịch tiêu hao hết mới được. Hắn bèn nói với mấy người Mai tỷ, Trịnh Bân Bân: "Xem ra cần thời gian rất lâu, bây giờ mọi người tu luyện ở rìa đại trận sẽ có lợi cho tu vi."
Trận Âm Dương Phục Tô dẫn động lực thiên địa, lại thêm năng lượng chứa trong quỳnh tương ngọc dịch, linh khí ở đây tinh khiết và vô cùng nồng đậm, gần như là gấp trăm lần bên ngoài, tu luyện ở đây hiệu quả hơn bên ngoài gấp mấy lần.
Điều kiện như vậy hiếm có khó tìm.
"Được..."
Mai tỷ, Trịnh Bân Bân và tiểu Phượng Hoàng đều đồng ý. Bọn họ là tu sĩ, tất nhiên biết điều kiện hiện tại không thể kỳ ngộ.
...
Dương Bách Xuyên đi đến đại điện phía sau. Theo lời của ấn ký thần hồn Lam Tâm Tiên Vương thì thần thông pháp tắc Phương Thốn Càn Khôn ở ngay trong đại điện.
Dù thật hay giả, Dương Bách Xuyên cũng phải đi xem thử, bởi vì liên quan đến chuyện có thể rời khỏi thế giới này hay không.
Thấy Dương Bách Xuyên đi đến đại điện, Trâu thần Ngũ Sắc cũng đi theo.
"Ngươi đi theo ta làm gì?" Dương Bách Xuyên có hơi bất mãn với con trâu cà lăm mập mạp này.
"Bản... bản bản bản tiên cũng muốn đi xem thử, chuyện này liên quan đến việc có thể rời đi hay không cơ mà. Ngươi... ngươi đừng quên ngươi đã hứa với bản bản bản... bản tiên là nếu có thể ra ngoài, ngươi sẽ không bỏ lại bản tiên." Trâu thần Ngũ Sắc nói.
Dương Bách Xuyên rất cạn lời với con trâu này, rõ ràng là thực lực Tán Tiên ngũ chuyển, là tiên sủng hàng thật giá thật, nhưng lại bị Lam Tâm Tiên Vương thả ở đây tám chín vạn năm. Bây giờ xem ra con trâu nói lắp này không phải là tiên sủng quan trọng của Lam Tâm Tiên Vương, thả nó ở đây gần như không phát huy tác dụng lớn lao gì, chẳng khác gì ngồi tù.
Nói thật là Dương Bách Xuyên cũng đồng cảm với con trâu nói lắp này, bèn bảo: "Muốn đi thì đi."
Sau đó, hắn và Trâu thần Ngũ Sắc cùng đi vào đại điện.
Không gặp phải kết giới gì, tiến vào rất thuận lợi.
Cả đại điện không có thứ gì, chia làm thiên điện trái phải là hậu điện, ngoại trừ một số đồ gia dụng bằng bạch ngọc ra thì không có mấy đồ đạc.
Dương Bách Xuyên vừa mới bước vào thì nhìn thấy một cuốn sách cổ lơ lửng trong đại điện, tức thì hai mắt sáng ngời, thầm nghĩ hẳn là thần thông pháp tắc Phương Thốn Càn Khôn.
"Xem ra Lam Tâm Tiên Vương không lừa mình..."
Dương Bách Xuyên lẩm bẩm một câu rồi đi đến, định cầm lấy cuốn sách cổ.
Hắn vươn tay, vừa mới chạm vào nó thì cả cuốn sách cổ hóa thành ánh sáng vàng, sau đó chui vào giữa trán hắn trong khi hắn còn chưa kịp phản ứng.
Không có bất kỳ báo hiệu gì. Khi Dương Bách Xuyên chạm vào cuốn sách cổ này, rõ ràng nó là một cuốn sách nhưng lại hóa thành ánh sáng vàng chui vào giữa trán hắn.