Sau khi cảnh giới tăng lên Phi Thăng trung kỳ, Dương Bách Xuyên cũng rời khỏi Cố Đô, đi thắng đến Đông Hải.
Lần này hắn đi xe bay đường dài, lần này Âu Dương Nhạc Nhạc đã làm hộ tịch cho hẳn và Mai tỷ, Trịnh Bân Bân.
Lúc bước lên xe phải rà quét mặt người mới có thể lên, hệ thống sẽ trừ phí dụng từ tài khoản hộ tích của hắn.
Dương Bách Xuyên biết Âu Dương Nhạc Nhạc làm hộ tịch cho hẳn đã trói định một chiếc thẻ tài chính quốc tế vô hạn.
Về tiêu phí, chỉ căn xác định số tiền căn tiêu là được, trước khi lên xe trí năng sẽ rà quét tin tức, Dương Bách Xuyên chỉ căn ấn vân tay xác định là được.
Bây giờ xe bay đường dài đã đạt đến trình độ vạn dặm một giờ, từ Tây Bắc đến phương Nam chỉ mất gần nửa tiếng.
Khoa học kỹ thuật phát triển làm Dương Bách Xuyên cảm thấy líu lưỡi.
Hắn nghĩ có lẽ lần sau hắn trở về, nếu Địa Cầu còn, có khi nhân loại trên Địa Cầu đã có thể xuyên qua tinh tế.
Thực sự hiện tại Cửu Châu mới là trung tâm thế giới, tất cả công nghệ cao, ví dụ như kỹ thuật xe bay vạn dặm một giờ đều là sản vật của Cửu Châu, cũng là sản vật của tập đoàn Vân Kỳ.Dương Bách Xuyên phải cảm thán trí tuệ của nhân loại Địa Cầu, có thể đạt đến cấp bậc kỹ thuật này, quá ghê gớm.
Trong vô số tinh cầu vũ trụ, Dương Bách Xuyên tin tưởng có lẽ cũng có văn minh khoa học kỹ thuật, nhưng không biết so với Địa Cầu thì sao?
Trong lòng nghĩ thầm sau này phải lưu ý một chút, nếu thực sự có văn minh khoa học kỹ thuật vượt xa Địa Cầu, chỉ cần có trợ giúp cho Cửu Châu Địa Cầu thì hắn sẽ đi xem.
Dương Bách Xuyên nghĩ chắc sẽ có ngày Địa Cầu sẽ phát triển đến mức kết hợp tu chân và khoa học kỹ thuật, hiện tại đã tồn tại gen, nhưng đối với người thường, tu chân quá kinh thiên, cũng không có ý thức đi thúc đẩy nên mới không xuất hiện.
Dương Bách Xuyên nghĩ nếu hiện tại toàn diện mở ra văn minh tu chân, đối với Địa Cầu chưa chắc là tốt, cũng không hy vọng bởi vì tu chân mà phá hủy nguyên tố Địa Cầu
Sau này Địa Cầu có thể phát triển thành văn minh tu chân khoa học kỹ thuật hay không, thuận theo tự nhiên đi.
Sau khi đến phương Nam, Dương Bách Xuyên chậm rãi tẳn bộ đi về phía Đông Hải.
Dù sao cũng rảnh, hắn cũng muốn ngắm nhìn đô thị trí tuệ.
Sau ba ngày hẳn cũng có hiểu biết nhất định về đô thị trí tuệ, dọc đường đi hắn mua sắm rất nhiều đồ dùng sinh hoạt có thể mang đi Tu Chân Giới, cũng không quên mua quả cho các cô vợ..
Trong ba ngày Dương Bách Xuyên chỉ đi mua sắm, đồ vật chất thành núi trong không gian hồ Càn Khôn hẳn mới bỏ qua.
Ngày thứ tư đi đến Đông Hải, cũng là vị trí trong. trí nhớ của Phyllis Yale.
Hắn chui vào biển rộng, lặn xuống biển sâu.
Dù khoa học kỹ thuật tiến bộ như thế nào, hải dương vẫn là thế giới thần bí nhất Địa Cầu.
Dương Bách Xuyên tin tưởng trong biển sâu.
không chỉ có mỗi di tích cổ ở Đông Hải, có khi sâu hơn còn tồn tại vài nơi thần bí.
Dương Bách Xuyên vận chuyển chân nguyên, tốc độ còn nhanh hơn cả cá, sau nửa tiếng hắn cảm nhận được sư dao động của linh khí cường đại.
Lặn tiếp khoảng 7-8 cây số, hắn nhìn thấy dải đá ngầm dưới đảy biển, quy mô không nhỏ.
Dải đá ngầm này lớn nhỏ không quy luật, nhìn từ trên nơi này giống như một rừng núi đá dưới đáy biển.
Dao động linh lực cũng truyền đến từ nơi này.
Bây giờ Dương Bách Xuyên có thực lực mạnh mẽ, gan cũng to lớn.
Hắn chui đầu vào trong đống núi đá, rẽ trái rế phải đi về phía trước.
Vạn mét dưới biến sâu tối đen không có ánh sáng, hơn nữa chui vào trong động đá ngăm, nhìn bằng mắt thường, cho dù là mắt tu sĩ cũng duỗi tay không thấy năm ngón, lúc này Dương Bách Xuyên nhìn đường bằng thần thức nên cũng không ảnh hưởng gì
Dọc đường đi, sự dao động linh khí càng ngày càng mạnh mẽ.
Cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng phát hiện ra một nơi đặc biệt.