Không ngờ dưới đáy biển sâu như vậy còn tồn tại một kiến trúc, hắn phát hiện cánh cửa vào động phủ dưới núi đá.
Trên cửa lớn có điêu khắc, vừa nhìn đã biết là kiến trúc phương Đông.
Trên cửa đá mọc đầy dây đẳng nhìn như hải tảo, Dương Bách Xuyên nhanh chóng đi đến.
Chui ra khỏi động tối, đi đến nơi băng phẳng, xung quanh đều là ám thạch, phía trước là cửa đá động phủ.
Nơi này khoảng 100 mét vuông, giống như đại viện.
Dương Bách Xuyên cảm nhận được trên cửa đá có trận pháp, nhưng có lẽ do thời gian quá xa xăm, lực lượng bảo vệ trận pháp không quá cường đại, hẳn có thể phá vỡ.
Vung tay lên lột ra hải tảo, cũng lộ ra gương mặt thật của cửa đá.
Trên cửa đá là bốn chữ to rất cổ xưa, còn là chữ thượng cổ ở Tu Chân Giới.
Bốn chữ đó là động phủ của Thủy Nguyên Tiên Đế.
Bốn chữ to này làm Dương Bách Xuyên chấn động.
Đây là lần thứ hai hẳn tiếp xúc đến di tích tiên nhân, nói đúng hơn lần đầu là hoa viên của Lam Tâm Tiên Vương, hơn nữa Lam Tâm là Tiên Vương.
Bây giờ lại toát ra một động phủ cấp Tiên Đế?Điều này làm Dương Bách Xuyên cảm thấy chấn động mạnh.
Mặc dù không biết cấp bậc tu luyện trên Tiên Giới nhưng chắc chẩn Tiên Đế cao hơn Tiên Vương.
Thủy Nguyên Tiên Đế!
Đây là động phú của một Tiên Đế.
Có nên đi vào hay không?
Dương Bách Xuyên bắt đầu do dự.
Động phủ Tiên Đế sợ không dễ vào.
Lần trước ở hoa viên của Lam Tâm Tiên Vương suýt nữa chết.
Lần này lại xuất hiện một động phú Tiên Đế làm Dương Bách Xuyên cảm thấy sởn da gà.
Động phủ cấp Tiên Đế không biết đã ở đây bao lâu, nhưng cũng chứng minh có lẽ thật lâu trước kia trên Địa Cầu từng tồn tại văn minh tu chân, cấp còn cực kỳ cao, bởi vì ở đây có động phú Tiên Đế.
Có nên đi vào hay không?
Vào hay không vào, Dương Bách Xuyên đang cảm thấy quá khó khăn.
Ði vào, hán sợ động phủ Tiên Đế này là cái hố, còn chưa biết Thủy Nguyên Tiên Đế này là người hay yêu.
Không vào, đã đến cửa, còn là động phủ Tiên Đế, dụ hoặc rất lớn.
Do dự mãi, cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng vào.
Đây là động phủ cấp Tiên Đế, không vào hắn sẽ rất rối rắm, đây không phải chuyện tốt cho việc tu hành, sẽ nhớ mãi trong lòng, chả nhẽ lại giả vờ chưa đến?
Cũng không thể xóa bỏ ký ức của bản thân, đây là chuyện không có khả năng.
Cho nên hắn cắn răng quyết định đi vào, ngược lại cái này động phủ đã tồn tại không biết bao nhiêu năm, rõ ràng không có sinh linh tồn tại.
Có lẽ sẽ không có nguy hiểm.
Một nguyên nhân khác làm Dương Bách Xuyên quyết định đi vào là vì hẳn cảm nhận được, mặc dù trên cửa đá có trận pháp bảo hộ, còn là trận pháp cổ xưa, nhưng qua bao năm tháng, sức mạnh của trận pháp này đã rất yếu, thậm chí có dấu hiệu sụp đổ.
Đây cũng là nguyên nhân linh khí tràn ra bị tu sĩ cảm nhận được.
Mỗi một trận pháp muốn vận chuyển được cần phải có lực lượng chống đỡ, bây giờ lực lượng của trận pháp sắp hao hết, hẳn có thể phá vỡ trận pháp dễ như trở bàn tay.
Cho nên hắn định vào xem như thế nào,
Vận chuyển chân nguyên đánh mạnh lên trận pháp trên cửa đá.
“Ầm đùng.."
Sau tiếng nổ, linh khí tản ra bốn phía, Dương Bách Xuyên không nhịn được lùi về sau.
Nhưng đã phá được trận pháp bảo hộ.
Dương Bách Xuyên hít sâu, đánh một chưởng lên cửa đá
Sau đó cửa đá chậm rãi mở ra.
Bên trong có văng sáng xanh thầm nhàn nhạt chiếu xạ ra, ánh sáng ở chỗ càng sâu thì càng chói mắt.
Giống như có bảo vật gì đó.
Linh khí không ngừng chảy từ trong ra ngoài.
Trong sơn động cao hơn 3 mét, Dương Bách Xuyên đi vào cũng chưa phát hiện gì nguy hiểm, vung tay lên bày kết giới, phòng ngừa linh khí tản ra kéo theo phiền phức không cần thiết, lúc này hẳn mới đi vào sâu trong động.