Dương Bách Xuyên có hơi kích động, hậu quả chính là bi kịch ập tới, chuyến này lỗ nặng rồi.
Có nằm mơ hân cũng không ngờ lúc bản thân chỉ còn cách ngọn núi băng tầm ba mét sẽ bị lực lượng ẩn bên trong cần ngược, cuối cùng chỉ có thể trách bản thân bất cẩn.
“Sắc lam bên trong ngọn núi băng kia chính là Thủy Chỉ Bản Nguyên, ngươi quá hấp tấp rồi”
Giọng nói của Hắc Liên vang lên trong đầu Dương Bách Xuyên, cùng lúc đó, Dương Bách Xuyên cảm nhận được trong người chợt xuất hiện một luồng sức mạnh, hỗ trợ hắn trung hòa một phần khí lạnh đang khiến cả người hẳn run lên bần bật, hẳn biết là Hắc Liên ra tay giúp mình.
Nhưng hiện tại, Dương Bách Xuyên không có thời gian cảm ơn Hắc Liên, hắn phải nhanh chóng chuyện vận công pháp, đuổi toàn bộ khí lạnh đã xâm nhập vào. cơ thể ra ngoài.
Mới qua vài phút thôi mà trên người hắn đã kết băng rồi.
Đây là sức mạnh mà Thủy Chỉ Bản Nguyên đã hình thành để tự bảo vệ bản thân.
Cũng may là có Hắc Liên đỡ một tay, cộng thêm Càn Khôn Tạo Hóa công của hắn rất mạnh, cuối cùng mối miễn cưỡng ngăn chặn, không cho khí lạnh tác oai tác oái trong người, bằng không e là hậu quả khó lường.
Dương Bách Xuyên tốn tận mười ngày mới có thể xua tan hoàn toàn khí lạnh trong cơ thể.
“Phù...”
Dương Bách Xuyên thở ra một luồng khí bẩn, rồi hướng mắt nhìn về phía ngọn núi bang, hay nói đúng hơn là Thủy Chỉ Bản Nguyên, trong mắt hiện rõ vẻ kiêng dè
Hắn biết thiên tài địa bảo không phải thứ có thể dễ dàng chiếm được, nhưng qua lần thử này, hắn đã biết sự lợi hại của chúng, không phải không dễ dàng, mà là cực kỳ khó khăn.
Mới tới gần có ba mét đã bị cẳn ngược đau đón, hắn thật sự không tưởng tượng nổi nếu chạm vào. được phần trung tâm đó sẽ gặp phải hậu quả gì?
Tóm lại hẳn không dám tay nhanh hơn não nữa, đầu óc cũng tỉnh táo lại rồi.
Không hổ danh động phủ của Tiên đế, lại càng không hổ là sức mạnh của Thủy Chi Bản Nguyên. Tinh hình hiện tại là khó tiến tới, nhưng bảo hắn lui thì có đánh chết cũng không lui, thiên tài địa bảo cỡ này có duyên mới gặp được, nếu bỏ lỡ chắc chẵn sẽ ân hận suốt đời
Nghĩ đến đây, trong mắt hẳn lóe lên tia sáng, thầm hạ quyết tâm nhất định phải giành được nó dù có phải trả giá đắt cỡ nào đi nữa.
So với lúc trước thì tuy nơi này là động phủ của tiên đế, nhưng tiên đế đã không còn ở đây nữa, nghĩa là mối nguy lớn nhất không còn tồn tại, hiện tại, dù tình thế nguy hiểm thật, nhưng chỉ giới hạn trong việc đối mặt trực tiếp với Thủy Chỉ Bản Nguyên mà thôi.
Nếu mới ăn có chút khổ đã vội buông tay thì không phải là Dương Bách Xuyên nữa
Sau khi đứng dậy, Dương Bách Xuyên hỏi Hắc Liên: "Hắc Liên, có phải bên trong Thủy Chỉ Bản Nguyên đã sinh ra ý thức không?”
Giờ phút này, Hắc Liên chẳng khác nào một nhà bác học, bất kể Dương Bách Xuyên có đưa ra câu hỏi gì cũng không làm khó được nàng ấy, vì nàng ấy luôn tìm được câu trả lời.
Hắc Liên mở miệng, đáp: “Hắn là không, nếu bên trong Thủy Chỉ Bản Nguyên sinh ra ý thức thì đã sớm lộ diện, chứ không phải chui đầu rụt cổ trong ngọn núi băng, mượn nó để tự bảo vệ mình giống như bây giờ.”
Nghe vậy, cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần chưa sinh ra ý thức thì hắn vẫn còn cơ hội.
Sau đó, hắn lập tức nói với Hắc Liên: “Ta muốn lấy được viên Thủy Chi Bản Nguyên này, thế nên ta cần sự trợ giúp của ngươi."
Hắc Liên nói thẳng trong đầu Dương Bách Xuyên: “Ta chỉ có thể giúp đỡ về mặt thần hồn, còn những phương diện khác thì không”
Dương Bách Xuyên gật đầu, hắn biết Hắc Liên không thể rời khỏi biển ý thức, thế nên chỉ có thể giúp hắn ở phương diện thần hồn, nhưng vậy là đủ lắm rồi
Chủ yếu vẫn phải dựa vào bản thân hắn mới được.
Dương Bách Xuyên biết ở trung tâm ngọn núi băng này ẩn chứa một thứ sức mạnh vô cùng cường đại, nếu muốn chiếm được Thủy Chỉ Bản Nguyên thì chuyện đầu tiên cần làm là phá vỡ ngọn núi băng cao hơn ba mét này.
Hắn nói với Hắc Liên: “Được, chỉ cần truyền thêm sức mạnh thần hồn cho ta, để ta trở nên mạnh hơn là đủ, ta không tin mình lại không tóm được nó.”
Dương Bách Xuyên bị chơi một vố nên ác liệt hơn rồi.
Trong tay hắn chợt lóe lên ánh sáng bạc, ngay sau đó là sự xuất hiện của kiếm Đồ Long, cuối cùng là bắt đầu dự trữ năng lượng liên tục.
Tới một giây nào đó, hẳn bất ngờ vung kiếm, chém một nhát về phía núi băng.
“Phá Không... Hỏa Diễm...Trảm..."
Một kiếm này của hẳn đã được dung hợp pháp tắc, nhờ cuộc chiến với Thịnh Bảo, người cưỡng chế học được pháp tắc nhờ sự chỉ dạy của người khác lần trước mà hẳn đã lĩnh hội được cách dung hợp nguyên tố lửa của pháp tắc.
Phá Không Hỏa Diễm Trảm là đòn tấn công mạnh nhất mà hắn thực hiện được vào lúc này.
Nhờ có sự củng cố về thăn hồn của Hắc Liên, sau khi một kiếm này được tung ra, không gian liên tục xuất hiện vết nứt, uy lực nó mang tới cũng khủng bố vô cùng.
Giữa hào quang trắng bạc, kiếm khí chói mắt như khoác thêm ánh lửa, toàn bộ sức mạnh nguyên tố lửa thuộc ngũ hành trong không khí đã tụ hết về một kiếm này của hắn.
"Ầm...."
Trong tiếng vọng kinh thiên động địa đó, cả sơn động bắt đầu run rẩy không ngừng.
Không có gì bất ngờ xảy ra, ánh kiếm đã kích thích núi băng bạo phát sức mạnh dội ngược cực lớn, rồi va chạm mãnh liệt với kiếm khí của Dương Bách Xuyên.
Sức mạnh từ kiếm khí của Dương Bách Xuyên là sức mạnh đã được dung hợp với nguyên tố lửa của pháp tắc, thế nên một kiếm này ẩn chứa uy lực nóng cháy của ngọn lửa, lại có sức mạnh thần hồn của Hắc Liên tiếp tế nên không ngoa khi nói một kiếm này của Dương Bách Xuyên đã được nâng lên tầm cao mới, một tầm cao mà hắn chưa từng đạt tới nổi
Trái lại, sức mạnh của núi băng, hay đúng hơn là của Thủy Chi Bản Nguyên vừa hay mang thuộc tính thủy, thủy hỏa bất dung, dù có ở hệ thống sức mạnh nào thì đạo lý này vẫn không thay đổi.
Có thể xem như một dạng khắc chế qua lại cửu nhỉ?!
Vì nhớ ra thủy hỏa bất dung nên Dương Bách Xuyên mới tự tin tung một nhát Phá Không Hỏa Diễm Trảm về phía ngọn núi băng, cũng là vỏ bọc bảo vệ Thủy Chỉ Bản Nguyên như vậy.
Sau khi một kiếm này được tung ra đã tạo nên uy lực cực kỳ mạnh.
Khoảnh khắc Dương Bách Xuyên vung kiếm chém xuống, ta có thể thấy rất rõ Thủy Chi Bản Nguyên xanh thắm ẩn trong núi bằng bỗng tỏa ra văng hào quang cực kỳ lóa mắt, sáng chói đến độ khiến hắn phải nhắm chặt hai mắt, lòng nghĩ thầm, quả nhiên bên trong thức này đã có ý thức rồi.
Nhưng hiện tại, hắn không thèm quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa.
Vì hắn tin tưởng tuyệt đối vào nhát kiếm này của mình.
Suy cho cùng, Thủy Chỉ Bản Nguyên đang hiện diện bên trong ngọn núi băng là một bảo vật thiên địa, nhưng lại không phải Tiên Đế Thủy Nguyên chân chính, mà lá sau khi có ý thức, nhờ được trời cao chiếu cố mà tu thành tiên đế.
Nếu một bảo vật thiên địa như vậy đã sinh ra ý thức lại muốn tu luyện, hẳn sẽ cực kỳ khó khăn.
Nghĩa là hiện tại cùng lầm nó cũng chỉ là một linh bảo.
Nên đó chỉ là phản xạ tự vệ khi đối mặt với nguy hiểm mà thôi.
Lần này xem như là một cuộc chiến giữa nóng và lạnh.
Cũng có thể xem là do sức mạnh của chúng tương sinh tương khắc với nhau.
Sau cú va chạm này, thẳng bại đã rõ.
Dương Bách Xuyên tin chắc bản thân có thể đập vỡ mai rùa của Thủy Chỉ Bản Nguyên, chiếm giữ khởi nguồn của một trong số những sức mạnh ngũ hành trên thế giới này.
Nghĩ mà xem, nếu chiếm được Thủy Chi Bản Nguyên, sau này khi phi thăng lên Tiên Giới, hắn sẽ giúp hắn rất nhiều trong việc lĩnh hội sức mạnh pháp tắc hệ thủy; thậm chí, theo lời Hắc Liên nói thì nếu sau này phi thăng thành tiên, dù không thể thành công đạt Tới Tiên Đế cảnh, chỉ cần mỗi sức mạnh của Thủy Chỉ Bản Nguyên thôi cũng đủ giúp hãn mạnh hơn các tiên nhân bình thường rồi.