Tu sĩ trên đời nào có ai lại không khát khao sức mạnh, và tất nhiên Dương Bách Xuyên cũng vậy.
Hắn thật sự không thể nào kháng cự lại nổi sức hấp dẫn của sức mạnh Thủy Chỉ Bản Nguyên.
Với hẳn mà nói, chưa bàn đến chuyện phi thăng thành tiên, trước mắt, sau này khi trở Tu Chân Giới, ắt sẽ không tránh khỏi việc tiếp xúc với đảo Tán Tiên, Tiểu Yêu Giới, ngoài ra còn có những thế lực như đại ma đầu Vu Minh Tuyền, hay Ma tộc bùng nổ ở Tu Giả Giới, tất sẽ trở thành kẻ địch hùng mạnh của hắn.
Thậm chí, có nói đó là kiếp nạn cực lớn của Tu Chân Giới cũng không sai. Đừng thấy tu vi hiện tại của hắn đã đạt đến Phi Thăng cảnh sơ kỳ và trung kỳ mà lầm, vì lúc nào hẳn cũng cảm thấy nguy hiểm đang tình rập khắp bốn phía hết.
Ông cụ từng bảo đảo Tán Tiên không hề đơn giản, có lẽ hiện tại vẫn có vài Tán tiên cao giai còn sống, nếu những cường giả đó xuất thân từ những đại thánh địa có thù oán với hắn, hiện chỉ đang tới đảo Tán Tiên để giải sầu, vậy với hẳn mà nói, họ chính là những kẻ địch vô cùng hùng mạnh.
Ở Tu Chân Giới, Phi Thăng cảnh là điểm cuối của Tu Chân giả, tương đương đứng ở đỉnh Kim Tự Tháp, điều này không sai
Nhưng... ở Tu Chân Giới vẫn còn những sự tồn tại như Tán Tiên.
Tán tiên tam chuyển có thực lực sánh ngang với Tu Chân giả Phi Thăng cảnh, thế tứ chuyển, ngũ chuyển thì sao?
Họ hắn đã vượt xa các Tu Chân giả, có lẽ đã ngang hàng với Tiên nhân, người như thế... hắn có thể, đối phó được với bao nhiêu người đây?
Thế nên, suy cho cùng phải mạnh hơn nữa mới được.
Hiện tại, Dương Bách Xuyên đã xem Thủy Chỉ Bản Nguyên là một phần sức mạnh của hắn.
Vì vậy Dương Bách Xuyên hắn đây nhất định phải giành lấy Thủy Chỉ Bản Nguyên cho bằng được.
Sau một chiêu, mặc dù sơn động đã được củng cố thêm bằng trận pháp, cực kỳ vững chãi, nhưng trong cơn địa chấn đất rung núi chuyển thì cuối cùng vẫn không chịu nổi, đá rơi xuống, trên vách cũng xuất
hiện vô vàn khe nứt.
Đây là sức phá hoại kinh người sinh ra từ một cuộc va chạm giữa hai lực lượng cường đại.
Ngay sau đó, một tiếng rắc trong trẻo vang lên, Dương Bách Xuyên mừng thăm trong lòng, cưỡng chế bản thân mở mắt giữa ánh sáng chói lóa, không phụ lòng mong đợi của hắn, trên ngọn núi băng cuối cùng cũng nứt ra một khe hở nhỏ,
Vỡ chưa...?
Dương Bách Xuyên nghĩ thầm trong lòng.Khe nứt xuất hiện, sắc lam xanh thẳm trong núi băng cũng càng thêm chói lòa, khiến người xem đau hết cả mắt
Nhưng cảnh tượng đó chẳng những không khiến hắn kinh sợ mà còn mừng rỡ hân hoan.
'Vì đó là bằng chứng chứng minh rằng một kiếm của hẳn có tác dụng, đã thành công phá vỡ lớp phòng ngự của Thủy Chỉ Bản Nguyên.
Chỉ cần lớp bảo vệ bị phá hỏng, Thủy Chỉ Bản Nguyên ẩn dấu bên trong sẽ phải lộ diện.
Thử hỏi làm sao họ Dương không vui cho được?
Tóm lại một kiếm này của hắn không vô ích, cũng không bị đội ngược về sau, như vậy đã đủ nói lên rằng lớp vỏ bảo vệ bên ngoài Thủy Chi Bản Nguyên cũng có yếu điểm, không phải mạnh quá sức tưởng tượng.
Nghĩ vậy, hắn tiến thêm một bước lại gần.
Kiếm Đồ Long trong tay được vung lên lần hai, từ ngọn núi băng phát ra âm thanh trầm đục, sau đó chia năm xẻ bảy.
Cùng lúc này, sắc xanh chiếu tỏa.
Cuối cùng, gương mặt thật của Thủy Chỉ Bản Nguyên cũng lộ diện trước mắt Dương Bách Xuyên.
Đó là một viên ngọc màu xanh da trời, to bằng nắm tay trẻ con, bên trên có thứ gì đó đang di động, trông như chữ viết.
Tuy rất sáng chói, nhưng sau khi Dương Bách Xuyên chuyển vận Càn Khôn Nhãn thì vẫn có thể nhìn rõ mồn một.
Hạt châu Thủy Chi Bản Nguyên lơ lửng giữa không trung, chỉ cách Dương Bách Xuyên tầm một mét, cảm giác như thể cứ vươn tay là sẽ chạm tới. Mắt sau, như trước có thể thấy rõ.
Dương Bách Xuyên không cảm nhận được có gì nguy hiểm, bèn chuyển vận chân nguyên dồn về một tay rồi duỗi tay đó hướng vẽ phía Thủy Chỉ Bản Nguyên...
Kế tiếp....
Lấy được rồi..
Xúc cảm lành lạnh khiến lòng Dương Bách Xuyên vui mừng khôn xiết.
Tốn nhiều công sức như vậy, cuối cùng cũng lấy. được, đúng là không dễ dàng mà.
Dương Bách Xuyên có hơi phấn khích.
Nhưng biến cố thường ập tới ngay lúc con người ta đang đứng trên đỉnh hạnh phúc.
Khoảnh khắc bắt được Thủy Chỉ Bản Nguyên vào tay, Dương Bách Xuyên vui cực kỳ, nhất thời không phát hiện được có điểm gì bất thường.
Nhưng tiếng hét thất thanh chưa từng thấy của Hắc Liên lại vang vọng trong đầu Dương Bách Xuyên: “Không ổn, hạt châu Thủy Chỉ Bản Nguyên này đã sinh ra ý thức rồi, mau buông tay đi..”
Hiện tại, Dương Bách Xuyên thật sự khóc không thành tiếng, sao lúc nào lời cảnh báo của Hắc Liên cũng tới chậm một bước vậy?
Giây phút Hắc Liên hốt hoảng nhắc nhở, hắn đã cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể đang điên cuồng chảy ngược vào Thủy Chỉ Bản Nguyên, thậm chí, cả sức mạnh thần hồn cũng đang bị nó hấp thu.
Không, nói đúng hơn là bị nó cắn nuốt, vì có dùng hết sức lực để ngăn cản cũng chẳng thể làm gì được.
Chỉ trong một nhịp thở, chân nguyên của hẳn đã bị hạt châu Thủy Chi Bản Nguyên trong tay cần nuốt hơn một phần ba.
Lúc này, Dương Bách Xuyên đã biết sợ.
Hắn rất muốn vứt Thủy Chỉ Bản Nguyên đi, nhưng thứ đó lại như mọc rễ trong lòng bàn tay hắn, vẫy cỡ nào cũng không rớt ra được...
Cùng lúc này, hẳn cảm nhận được ánh sáng mãnh liệt của Hắc Liên trong biển ý thức, nàng ấy cũng đang ra sức ngăn cản Thủy Chi Bản Nguyên giúp hắn.
Có điều...
Dưới lực cân nuốt kinh khủng của Thủy Chỉ Bản Nguyên, Dương Bách Xuyên phát hiện Hắc Liên chẳng ngăn cản nổi, ánh sáng đen tỏa ra từ Hắc Liên không thể nào chặn đứng được dòng sức mạnh đang cuồn cuộn chảy vào Thủy Chỉ Bản Nguyên.
“Dương Bách Xuyên, ta không cản được..."
Giọng nói yếu ớt của Hắc Liên vang lên trong đầu, Dương Bách Xuyên nhìn thấy sau khi ánh sáng đen quanh Hảo Liên bị xua tan, một đài sen màu đen hiện ra.
Nàng ấy đã bước vào giai đoạn tự bảo vệ mình rồi!
Bấy giờ, nguyên thần của Dương Bách Xuyên bắt đầu run rẩy, hẳn phát hiện sức mạnh thần hồn của mình cũng đần bị xói mòn.
Thế là chí trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, chân nguyên trong người bị rút cạn, sức mạnh thần hồn cũng bay hơn phân nửa.
Bây giờ, tới cả mở miệng kêu gào Dương Bách Xuyên cũng chẳng làm được, hẳn có cảm giác toàn bộ sức lực trong người đã chảy hết ra ngoài, cơ thể cũng không kiềm được mà run lên bần bật.
Ta tiêu đời rồi...
Có năm mơ Dương Bách Xuyên cũng không ngờ mình sẽ rơi vào kết cục này.
Trước đó Hảo Liên từng đoán rằng Thủy Chỉ Bản Nguyên chưa sinh ra ý thức, giờ xem ra cũng có lúc phán đoán của Hắc Liên là sai.
Nhưng thật sự không thể trách nàng ấy, là do hắn nhiều lần nhờ vả Hắc Liên ra tay, sau đó thuận lợi gi quyết mọi chuyện, dẫn tới bản thân đã nảy sinh sự tín nhiệm mù quáng với Hắc Liên, giờ nghĩ lại không nên làm vậy, dù Hắc Liên có tài giỏi tới đâu thì suy cho cùng vẫn chỉ là hạt sen của Hồng Hoang Đệ Nhất Liên, chứ không phải Hồng Hoang Đệ Nhất Liên chân chính.
Hiện tại, Hắc Liên chỉ là hạt sen niết bàn, mọi thứ đang ở trong giai đoạn khôi phục, cả ký ức của nàng ấy cũng như vậy.
Dương Bách Xuyên biết mình không nên đặt cược hết vốn liếng lên người Hắc Liên, cuối cùng rơi vào kết cục như hiện tại, là xứng đáng.
Khi cảm nhận được ý thức ngày càng xa vời, trong lòng Dương Bách Xuyên bỗng thấy hơi chua xót
Mí mắt như nặng thêm nghìn cân, cảm giác như thể sẽ ngủ say bất cứ lúc nào.
Đúng lúc này, khóe mắt của hắn nhìn thấy hạt châu Thủy Chi Bản Nguyên trong tay chợt lóe lên ánh vàng rực rỡ, hơn nữa ngày càng mãnh liệt, từ cánh tay cũng truyền tới sóng nhiệt cực nóng
Là vị trí có đồ án bình Càn Khôn.
Bấy giờ, khóe miệng Dương Bách Xuyên khẽ nhếch, đã lâu rồi binh Càn Khôn không tỏa ánh vàng và hơi nóng cực độ thế này.
Cõi lòng lập tức được thả lỏng, cuối cùng hắn cũng chăm chậm nhắm mắt lại
Trong lúc mơ màng, bên tai hắn như loáng thoáng liếng ai kêu gào: “Ngu dốt, ngốc nghếch, thẳng nhóc thối này, con không thể sống yên ổn được hay sao hả? Đó chính là một trong những nguồn cội sức mạnh thiên địa đó, dám dùng tay trần đụng vào, muốn chết đúng không? A a a... sao số vi sư lại khổ như vậy chứ!?"