Mặc dù Mạc Đông Thiên là Ám Kình tầng bảy, nhìn qua chỉ kém Ám Kình tầng tám một tầng, nhưng con đường tập võ, kém một tầng không khác gì kém một cây cầu. Nói thật ông ta cũng không thể chọc vào nhà Độc Cô Ba Thục, ngay cả khu Xương Hoa Tây Bắc, nếu muốn đối đầu với nhà họ Độc Cô, cũng phải ước lượng bàn bạc.
Bởi vì khắp giới võ cổ giả đều biết, kiếm đạo của nhà Độc Cô Ba Thục nổi tiếng thiên hạ, hơn nữa ba đời của nhà Độc Cô, thiên tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Tiêu biểu là Độc Cô Vô Tình trước mắt, năm đó chưa đầy tuổi, tu vi đã lên đến Ám Kình tầng tám.
Càng kh ủng bố hơn cô còn có một người em trai -- Độc Cô Hối, cũng là một quái thai.
Hai năm trước, Độc Cô Hối mới tuổi đã là Ám Kình tầng sáu, đến bây giờ đã hai năm trôi qua, có lẽ võ công của Độc Cô Hối đã đuổi kịp chị gái Độc Cô Vô Tình của cậu ta.
Tóm lại ở giới võ cổ giả, nhà Độc Cô là một dòng dõi đặc thù, cũng là dòng tộc có chiêu thức võ công mạnh mẽ nhất, nghe nói thực lực của nhà Độc Cô sánh ngang với tông môn cổ xưa.
Lần này Mạc Đông Thiên nhận mệnh lệnh chết của đường chủ Trần Bách Vạn, trước khi đi ông ta cũng đã lập lời thề trước mặt Trần Bách Vạn, sẽ dẫn theo đầu của Dương Bách Xuyên về phục mệnh, báo thù cho em trai đường chủ.
Nếu bị Độc Cô Vô Tình chặn ngang tay, trở về tay không, Mạc Đông Thiên sẽ sống như thế nào trong tổ chức?
Mạc Đông Thiên cân nhắc ước lượng chênh lệch giữa mình và Độc Cô Vô Tình, mặc dù Độc Cô Vô Tình là Ám Kình tầng tám, cao hơn ông ta một bậc. Nhưng Mạc Đông Thiên chính là sát thủ Ám Kình tầng bảy, cả người toàn là tuyệt kỹ giết người, thực sự liều mạng cũng không phải không có sức lực đánh trả.
Nghĩ đến đây Mạc Đông Thiên nhìn Độc Cô Vô Tình nói: “Chỉ sợ không được, Dương Bách Xuyên giết em trai của đường chủ chúng ta, là kẻ địch của Xương Hoa chúng ta. Hôm nay cho dù ra sao, lão già này cũng phải bắt được cậu ta.”
“Nghĩa là không có thương lượng?” Độc Cô Vô Tình bình tĩnh nói.
Mạc Đông Thiên lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Con gái nhà Độc Cô, đừng ngớ ngẩn, tôi biết các người không có ba mẹ. Bây giờ cô là gia chủ, nếu cô không may xảy ra chuyện gì, vậy không khác gì làm cho nhà Độc Cô các người cây đổ bầy khỉ tan?”
Dương Bách Xuyên thấy rõ, vừa rồi khi Mạc Đông Thiên nhắc đến ba mẹ của Độc Cô Vô Tình, thân thể của Độc Cô Vô Tình run lên.
Ngay sau đó chỉ thấy Độc Cô Vô Tình duỗi tay sờ vào bên hông.
“Keng!”
Một ánh sáng bạc xẹt qua bầu trời đêm.
“A…”
Cánh tay của Mạc Đông Thiên rơi trên mặt đất, máu tươi chảy ròng ròng, Mạc Đông Thiên ôm cánh tay cụt kêu gào thảm thiết.
Nếu Dương Bách Xuyên không có linh thạch, có lẽ anh cũng không thấy rõ vừa rồi có chuyện gì xảy ra.
Nói thầm trong lòng: “Nhanh, quá nhanh!”
Chỉ trong nháy mắt, qua linh thức, anh nhìn thấy Độc Cô Vô Tình rút ra một thanh kiếm mềm ở bên hông, lấy tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường, một kiếm chặt đứt cánh tay của Mạc Đông Thiên.
Sau đó cô lại đút lại vào bao, cả quá trình chỉ trong một hơi thở.
Dương Bách Xuyên hãi hùng khiếp vía, mặc dù anh có thể nhìn thấy rõ một kiếm này của Độc Cô Vô Tình trong phạm vi của linh thức, nhưng không thể tránh được nó.
Đối mặt với tiếng kêu gào thảm thiết của Mạc Đông Thiên, Độc Cô Vô Tình lạnh lùng nói: “Cho ông thời gian ba giây, biến mất trước mặt tôi, nếu quá thời gian, tôi sẽ không khách khí.”
Âm thanh bình tĩnh, nhưng lại tràn đầy sát khí.