Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuy rằng nội lực của anh không thể sáng với cao thủ Ám Kình tầng năm trở lên, nhưng đối phương cũng không thể dùng ám khí với anh.
Trong linh thức, phi tiêu của người mặc đồ đen phi thẳng vào mặt anh, sau khi vào ba mét thì bị linh thức của Dương Bách Xuyên phát hiện, quay đầu né đi.
Tuy nhiên ngay sau đó, người mặc đồ đen lập tức đến bên cạnh anh, trong tay là một thanh kiếm katana lưỡi dài hẹp của võ sĩ.
Trong nháy mắt, Dương Bách Xuyên lập tức nghĩ đến người Đảo Quốc.
Chẳng lẽ người mặc áo đen này là người Đảo Quốc?
Vù ~
Ngay khi Dương Bách Xuyên đang suy nghĩ, thanh kiếm katana của đối phương chém ngang tới, có vẻ như muốn chém ngang người anh.
Có lẽ bởi vì nội lực người mặc áo đen thâm hậu nên thanh kiếm katana trong tay của hắn ta phát ra tiếng vù vù.
Sắc mặt Dương Bách Xuyên thay đổi, thực lực cao thủ Ám Kình tầng tám khác hẳn với tầng bảy. Trong lòng anh hơi bối rối, đối đầu với Mạc Đông Thiên cấp bậc Ám Kình tầng bảy trong tình huống bị cụt một cánh tay, anh cũng ứng phó rất mệt, thậm chí lợi dụng sự tham lam của Mạc Đông Thiên mới dùng Chân Nguyên Ly Hỏa giế t chết ông ta.
Bây giờ đối mặt với võ cổ giả Ám Kình tầng tám, trong lòng anh không có chút sức lực nào.
Hy vọng duy nhất là có thể dựa vào là kiếm Đồ Long trong tay, hy vọng kiếm Đồ Long kiếm có thể nhanh hơn thanh kiếm của đối phương.
Sau khi người mặc đồ đen xuất kiếm, Dương Bách Xuyên nhanh chóng dựng thẳng kiếm Đồ Long chắn trước người.
“Leng keng ~”
“Bụp ~”
Dương Bách Xuyên chỉ cảm thấy nội lực dời núi lấp biển của người mặc đồ đen đập vào người anh, đột nhiên cơ thể quay cuồng, cơ thể anh không tự chủ được mà bay ngược ra ngoài.
Cổ họng không nhịn được phun ra một ngụm máu, lập tức bay ngược ra sáu bảy thước, rơi mạnh lên mặt đất, cơ thể ngã xuống như vỡ vụn ra thành từng mảnh.
Miệng anh chảy máu tươi, bàn tay cầm kiếm cũng vô thức run rẩy.
Một đòn này suýt nữa khiến kiếm Đồ Long trong tay anh rơi ra.
Trong lòng Dương Bách Xuyên chua xót đến cùng cực, đối đầu với Ám Kình tầng tám đúng là chống đỡ không nổi, anh cảm giác mình tựa như con kiến hôi.
Sự ưu việt mình là tu chân giả trước kia đã không còn sót lại chút gì.
“Quác quác ~ Con lợn này không xong rồi ~”
Lúc này người mặc đồ đen đi tới, cũng không có gấp gáp ra tay với anh, ngược lại còn nói câu châm chọc như thế.
Dương Bách Xuyên nghe thấy lời của người mặc đồ đen, chỉ cảm thấy đầu nổ tung, hiện tại anh xác định %, người mặc đồ đen trước mặt chắc chắn là người Đảo Quốc.