Đi theo sau người đàn ông vạm vỡ vào trong phòng khách chính, sau khi bước vào, một người đàn ông gầy gò khoảng tuổi bước đi tới cửa, nắm chặt tay nói: “Nhà họ Thủy Tương Tây Thủy Vô Ngân, không biết anh bạn này có chuyện gì có thể chỉ giáo?"
Lúc trước Thủy Vô Ngân cũng cảm thấy được khí tức của Dương Bách Xuyên rất kỳ lạ, là cổ võ giả, anh ta để cho Lão Tứ Thủy Thần Thạch mời anh vào. Nếu đã là cổ võ giả thì không thể thất lễ.
Lần này Dương Bách Xuyên phát hiện ra rằng, người đàn ông trung niên gầy gò tự xưng là Nhà họ Thủy Tương Tây Thủy Vô Ngân là một cổ võ giả Ám Kình tầng bảy. Chẳng trách vừa rồi giọng nói của anh ta rất lớn.
Nhưng mà người này lại cho anh cảm giác ôn nhu vô cùng, về phần Nhà họ Thủy Tương Tây có lẽ cũng là một gia tộc cổ võ lợi hại nào đó, nếu không anh ta không đủ tư cách nói một câu Nhà họ Thủy Tương Tây.
“Không dám nhận, tôi là Dương Bách Xuyên, hôm nay đến đây chỉ muốn xác nhận một chuyện, làm phiền rồi.” Dương Bách Xuyên chắp tay nói.
Nhưng mà, anh quan sát thấy sau khi anh nói tên ra, thân thể của hai anh em Thủy Vô Ngân và Thủy Thần Thạch đều có chút căng thẳng, giống như họ biết rõ anh.
Quả nhiên, chỉ nghe Thủy Vô Ngân nói: “Hóa ra là anh Dương, tôi nghe tên ngưỡng mộ đã lâu rồi.”
“Mọi người biết tôi?” Dương Bách Xuyên nghi ngờ, anh chưa từng gặp hai người này, cũng là lần đầu tiên nghe tới Nhà họ Thủy Tương Tây.
“Ha ha ha...” Thủy Vô Ngân phá lên cười, một lúc lâu mới dừng lại nói: “Ba ngày trước đại danh của anh Dương đã truyền khắp cổ võ giới rồi, sao có thể không biết?”
Dương Bách Xuyên càng nghi ngờ nhìn về phía Thủy Vô Ngân, nhưng Thủy Vô Ngân không có giải thích, mà hỏi: “Không biết anh Dương đến tìm anh em chúng tôi có chuyện gì? Nhà họ Thủy chúng tôi đang kinh doanh đánh cá bằng cát nhỏ ở sông Vị này, e rằng chúng tôi không thể giúp gì cho anh?”
Giờ phút này nghe giọng điệu của Thủy Vô Ngân có vẻ không được thân thiện cho lắm, Dương Bách Xuyên cũng không có ý định vòng vo với anh em nhà bọn họ, trực tiếp hỏi: "Khoảng ngày trước, bạn gái của tôi là lâm Hoan, là con gái của kỷ ủy tỉnh cố đô Lâm Chấn hải đột nhiên mặc một căn bệnh kì quái, sáng tối phát bệnh, trên người cô ấy tôi phát hiện ta một loại âm hàn khí, dường như chính là truyền từ trên người hai anh tới, không biết hai người có thể giải thích nghi ngờ cho tôi được không?”
Lúc Dương Bách Xuyên nói chuyện, ánh mắt anh một mực chú ý đến Thủy Vô Ngân và Thủy Thần Thạch, chỉ thấy vẻ mặt bọn họ không được tự nhiên, quả nhiên mình đã tìm đúng người, sắc mặt anh cũng âm trầm xuống.
Mà lúc này, Ngô Mặc Thu trốn ở sau lưng cũng quay lại nói: “Chủ nhân, phòng trên tầng với những nơi khác không có ai khác, toàn bộ khu này chỉ có hai anh em bọn họ.”
Trên mặt Dương Bách Xuyên không có biểu cảm gì gật đầu với Ngô Mặc Thu, ý bảo cô bé chuẩn bị đông thủ thật tốt.
Thủy Vô Ngân là cổ võ giả Ám Kình tầng bảy, hôm nay vội vàng đi ra ngoài nên anh không mang theo kiếm Đồ Long, anh thật sự sợ xảy ra chuyện gì, âm thầm giấu quỷ tu Ngô Mặc Thu này bên người chính là một con át chủ bài.
Lúc này Thủy Vô Ngân bình tĩnh mở miệng nói: “Anh Dương không có bằng chứng gì, miệng đừng có ngậm máu phun người, mặc dù Nhà họ Thủy tôi không phải là một nhà giàu ở Tương Tây, nhưng không phải ai cũng có thể bắt nạt, cái gì mà Lâm Hoan Lâm Chấn Hải, Thủy mỗ tôi không hiểu anh đang nói gì?”
Vẻ mặt của Thủy Vô Ngân và sự ngụy biện bây giờ của anh ta khiến Dương Bách Xuyên tin rằng họ tuyệt đối không thể không liên quan đến chuyện hại Lâm Hoan.
Anh lập tức hừ lạnh một tiếng: “Không có chứng cứ? Khí tức âm hàn trên người hai người chính là chứng cứ, còn muốn chống chế sao?”
Khi nói chuyện, Dương Bách Xuyên đứng lên.
THủy Vô Ngân và Thủy Thần Thạch cũng đứng lên, cả người căng thẳng.