Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dứt lời Dương Bách Xuyên nhìn Vương Huyền Cơ. Những gì anh nói đều là sự thật, tình trạng cơ thể và sức sống của ông cụ Vương đã suy kiệt nghiêm trọng, anh không dám tùy tiện dùng đan dược, bởi vì ông ấy không chịu nổi, chỉ có thể dùng Châm m Dương Ngũ Hành kch thích sự tuần hoàn máu để chức năng cơ thể hồi phục chút sức sống, đến lúc đó lại phối hợp giữa châm cứu và đan dược mới có thể nắm chắc tỉ lệ thành công lớn hơn.
"Từ giờ trở đi mọi chuyện đều nghe theo cậu sắp xếp, chúng tôi tin tưởng cậu. Cần gì thì cậu cứ nói." Vương Huyền Cơ nghiêm túc nói.
Vương Huyền Cơ đã tỏ thái độ, tất nhiên bốn anh em Vương Mộ Sinh cũng tán thành, tỏ ý ủng hộ.
"Không cần gì hết, chỉ cần sắc một phần ba cây nhân sâm dại trăm năm cho ông cụ uống, mỗi ngày hai trăm mililit là được. Cháu đi châm cứu điều dưỡng sức khỏe cho ông Vương trước đây. Ba ngày sau có thể lấy mảnh đạn ra."
Sau khi nói xong, Dương Bách Xuyên đi vào phòng khách. Lần này ra ngoài anh đặt châm cứu trong ba lô mang đi chính là để phòng khi dùng tới. Nếu lấy châm cứu từ không gian bình Càn Khôn ra thì không thể giải thích được.
Độc Cô Vô Tình ngồi trong phòng khách uống trà. Cô là một người trầm tính ít nói, không hỏi Dương Bách Xuyên bất cứ điều gì, nói chung cứ chờ là được.
Sau khi Dương Bách Xuyên trở lại gian phòng phía sau, Vương Mộ Sinh đã tìm được nhân sâm dại trăm năm. Đối với nhà họ Vương mà nói, việc này không khó chút nào.
Để người nhà họ Vương yên tâm, lần này Dương Bách Xuyên châm cứu không tránh mặt bọn họ, lập tức sử dụng Châm Pháp m Dương.
Hiện tại ông cụ Vương cần điều dưỡng sức khỏe, kch thích sự sống là chính, không thể dùng lực quá mạnh, nhưng cũng không thể quá yếu.
Vì vậy Dương Bách Xuyên lựa chọn ba mươi sáu châm âm dương để củng cố sức khỏe cho ông cụ.
Đầu tiên là đâm mười tám châm âm ổn định khí huyết trước, sau đó lại dùng mười tám châm dương kch thích sự sống. Ban đầu cần dùng châm âm để ổn định, bởi vì châm dương quá bá đạo, cơ thể của ông cụ Vương sẽ không chịu nổi.
Vương Huyền Cơ và mọi người chỉ thấy Dương Bách Xuyên vươn tay lướt nhẹ trên hộp châm bạc, ngay sau đó một cây châm bạc xuất hiện trong tay anh.
Hơn nữa, kim bạc còn phát ra tiếng rung ong ong.
Kim bạc đâm vào người ông cụ Vương, phần đuôi rung dữ dội.
"Nội lực mới tinh khiết làm sao! Kỹ năng châm kim thật điêu luyện!" Hai mắt Vương Huyền Cơ sáng ngời, ông không kìm được cất lời khen ngợi.
Dương Bách Xuyên nghe thấy nhưng không để ý, tiếp tục tiến hành.
Tròn nửa tiếng anh mới hoàn thành mười tám châm âm.
Tiếp theo là mười tám châm dương, là châm nhanh.
Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi, hai tay chuyển động tạo thành bóng mờ.
Mấy người Vương Mộ Sinh trở nên nghiêm túc, trong đầu chỉ có một chữ: nhanh.
Chỉ thấy hai tay của Dương Bách Xuyên hóa thành bóng mờ.
Chỉ có Vương Huyền Cơ nhìn rõ cách thức châm kim của Dương Bách Xuyên, biết rằng hai tay anh đâm mười tám cây châm bạc chỉ trong một hơi thở.
Sau khi hoàn thành ba mươi sáu châm, Dương Bách Xuyên thở hắt ra: "Được rồi, đừng rút những cây châm này ra, chờ đến ngày mai cháu đến kiểm tra."