Cho nên Chu Giáp giấu anh, anh tất nhiên sẽ không toàn tâm toàn lực giúp, giữ lại để có cái cớ đến chỗ cây Liệt Dương.
Nhưng vì anh đã hứa chữa khỏi cho Chu Giáp thì anh sẽ làm đươc, trong suy nghĩ của Dương Bách Xuyên, đây cũng là phép thử của Thần Long Đàm dành cho anh.
Trở lại phòng khách, Dương Bách Xuyên bắt đầu điều trị cho Chu Giáp.
Nguyên nhân chính là do nọc độc cứ ăn sâu vào máu thịt, nguyên nhân là do nọc độc quá mạnh, giải pháp mà Dương Bách Xuyên nghĩ đến chính là cách lấy độc trị độc.
Sử dụng mười hai cây Dương Châm mới có thể khắc phục được.
Lấy chân khí và dùng châm cứu để tăng thêm chân nguyên chi hỏa, anh tin rằng chất độc trên cánh tay của Chu Giáp có thể được khống chế bằng cách đốt nó, tuy không thể loại bỏ hoàn toàn nhưng có thể kiểm soát vết thương không bị chuyển biến xấu hơn.
Độc của Chu Giáp rất mạnh, nhưng liệu nó có thể vượt qua chân khí và chân hỏa của anh không?
Đương nhiên, dùng chân nguyên chi hỏa và ngân châm chữa bệnh là thủ đoạn anh tạm thời nghĩ ra cũng là cố gắng rồi, dù sao có người làm thực nghiệm nên anh cũng có thể thử xem.
Khó khăn nhất trong việc này là khống chế chân hỏa, cần một lượng nhỏ chân hỏa hòa vào chân khí nhập vào ngân châm để trị độc ở vết thương cho Chu Giáp.
Nếu sơ suất một chút, hoặc chân hỏa quá lớn, ước chừng cánh tay của Chu Giáp sẽ bị thiêu rụi.
Nhưng Dương Bách Xuyên hoàn toàn không lo lắng về điều này, bởi vì anh có năng lực của linh thức, dùng linh thức khống chế phạm vi thực lực của chân hỏa, cho nên anh cũng không phải lo lắng sử dụng lượng chân hỏa quá lớn.
“Ngài Chu có thể sẽ rất đau, ngài cố chịu đựng một chút nhé.” Dương Bách Xuyên tiêm cho Chu Giáp một liều phòng trước.
Chu Giáp nhoẻn miệng cười: “Hahaha, vết thương độc trên cánh tay này đã hành hạ tôi này hơn một năm trời rồi, ngày đêm đều phải chịu đau đớn. Trên đời này không có nỗi đau nào mà tôi không chịu nổi, người anh em cứ việc làm đi, thậm chí tôi còn chẳng nhăn mặt một chút nữa là.”
Dương Bách Xuyên khi nghe Chu Giáp nói, khóe miệng nhếch lên, tuy ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng lại nói: “Đừng lúc nào cũng nói cho lắm, nếu ông mà không gào thét dưới ngọn lửa này của tôi thì tôi phục ông lắm đấy.”
Trong lòng nở nụ cười, anh cầm cây ngân châm thứ nhất lên, chân khí bắt đầu chạy trên ngân châm, sau đó vận chuyển thực lực chân nguyên ly hỏa, khống chế một chút rồi nhập vào ngân châm, chân khí và chân hỏa hòa vào nhau, hiện ra cảnh tượng kỳ diệu.
Trong ánh mắt của Vương Huyền Cơ, Ngô Nam và những người khác, cây ngân châm trong tay Dương Bách Xuyên phát ra một trận chấn động, châm cứu ban đầu có màu bạc lập tức đỏ lên.
Có những ánh sáng mờ nhạt nhấp nháy nối tiếp nhau, trông thật là đẹp mắt.
Ngay sau đó thấy Dương Bách Xuyên giơ tay vẩy một cây kim băng lên vết thương có độc của Chu Giáp.
Từ trong miệng Chu Giáp lập tức phát ra một tiếng kêu rn.
Trán ông đổ đầy mồ hôi.
Rõ ràng là đang rất đau đớn.
Âm dương ngũ hành châm ban đầu là kim châm nhanh, tổng cộng một lần châm mười hai kim, nhưng Dương Bách Xuyên có linh cảm, nhận ra mình gia nhập cách trị liệu bằng chân hỏa, nhanh không được chậm không xong, châm xong một châm cũng không có gì phải vội.
Nhìn thấy Chu Giáp nhếch miệng, Dương Bách Xuyên bật cười nói: “Ngài Chu nếu thấy đau thì cứ việc kêu lên tôi nghĩ sẽ khá hơn? Rốt cuộc có đến tổng cộng có mười hai mũi khâu đấy!”.