Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dương Bách Xuyên đi một vòng trong đám người, phát hiện được không dưới ba hơi thở Ám Kình tầng chín và năm Ám Kình tầng tám, chưa tính đến những Ám Kình dưới tầng tám.
Đi vào nơi này chỉ có một cảm giác, tốt xấu lẫn lộn.
Xem ra đám nguyên thạch gia tộc Đoan Mộc có được là đồ rất tốt, nếu không sẽ không thể hấp dẫn nhiều võ cổ giả như vậy?
Sau khi đi nhìn một vòng, Dương Bách Xuyên thuận miệng hỏi người dẫn đường Nguyễn Hoa, nói: “Nguyễn tiểu thư, tôi nghe nói sắp tới thị trường giao dịch của các cô sẽ xuất hiện một đám nguyên thạch đặc thù, không biết ở chỗ nào?”
“Tiên sinh, đám nguyên thạch đặc thù kia còn chưa mở ra, có lẽ sẽ được giao dịch trong chiều nay, lúc đó tiên sinh có thể đến nhìn.”
“Cô có biết là loại nguyên thạch nào không?” Dương Bách Xuyên hỏi cô.
“Cái này thì tôi không rõ lắm.” Nguyễn Hoa lắc đầu.
Dương Bách Xuyên nghĩ lại cũng cảm thấy vậy, Nguyễn Hoa chỉ là nhân viên phục vụ, không tiếp xúc nhiều với trung tâm, không hỏi nhiều nữa.
Sau đó bắt đầu xem nguyên thạch, nếu đã đến cho dù phá của cũng phải chơi cho ra trò.
Mặc dù là lần đầu tiên tiếp xúc với nguyên thạch, nhưng bên cạnh có đoàn đội của Thanh Tước nên anh không mua sắm mù quáng.
Dựa theo lời nói của đội ngũ có kinh nghiệm phong phú, nguyên thạch cũng được chia thành rất nhiều loại.
Theo lời giảng của người dẫn đầu, một khối chưa mở cửa sổ, chính là nguyên thạch chưa cắt, ngoại trừ hình dạng bên ngoài và trọng lượng ra, không ai biết rõ bên trong là gì, có phỉ thúy hay không, chỉ có cắt mở ra mới có thể có được kết luận chân thật.
Người đổ thạch dựa vào kinh nghiệm, căn cứ vào biểu hiện bên ngoài của vỏ nguyên thạch, tiến hàng suy đoán cân nhắc, tràn ngập tính chất không xác định nên được gọi là đánh cược.
Sau khi nguyên thạch được cắt mở, xuất hiện loại màu xanh xanh sẫm thì sẽ giàu lên nhanh chóng, ngược lại sẽ mất sạch tiền.
Đổ thạch là đánh cược tài sản, trí tuệ can đảm, hoặc đúng hơn là đánh cược may mắn.
Dù sao Dương Bách Xuyên có Thanh Tước và đội của cô ấy ở bên cạnh, cũng không tính là tay mơ, trong tay anh có thẻ ngân hàng trăm triệu, có lẽ đủ để cho anh chơi.
Mục đích chân chính không phải chuyển tiền mà là vung tiền khiến cho gia tộc Đoan Mộc chú ý, sau đó tiếp xúc với gia tộc Đoan Mộc, lúc đó mới có thể điều tra được chuyện của mẹ, đây mới là mục đích thật sự.
Tất nhiên có thể kiếm được tiền thì càng tốt.
Đi đến một khu vực, Dương Bách Xuyên thấy được một khối nguyên thạch bằng quả dưa hấu, chuẩn bị thử độ may mắn. Anh thả linh thức ra quan sát cục đá, có thể do mật độ nguyên thạch, linh thức của anh cũng không quan sát được gì đặc biệt.
Nhìn giá cả, bên trên ghi mười vạn, nhếch miệng cười nói: “Mười vạn cũng không đắt, tôi muốn khối nguyên thạch này, giúp tôi tìm người cắt nó.”